"Lẽ nào Triệu Thụy lên đây lại xuống dưới?" Nguyệt Vũ suy đoán.
"Đại khái đi, nếu đã lên đây, chúng ta đi xem."
"Được."
Nhìn mây đen phảng phất như bông treo trên đỉnh đầu, bất quá bông này màu đen, lòng hiếu kỳ giết chết miêu Nguyệt Vũ nhịn không được nhảy lên vươn tay sờ, thế nhưng vồ hụt, gì cũng không bắt được, anh không khỏi kinh ngạc.
Nguyệt Vũ nhảy lên, kéo theo Huyền Huyễn lắc lư, hai người suýt nữa trượt chân ngã xuống.
Huyền Huyễn bị dọa bất đắc dĩ nói, "Chúng ta là trên đỉnh xe lửa, không phải mặt đất, anh không thể có tự giác này sao?"
"Nhất thời không chú ý, xin lỗi." Nguyệt Vũ xin lỗi.
Huyền Huyễn liếc, "Anh thật kỳ quái, mặt nhìn rõ rằng là nho nhã ổn trọng, nhưng lòng hiếu kỳ đôi khi so trẻ con chỉ có hơn chứ không kém, thấy gì cũng phải cầm, kiểm tra, cũng không sợ cầm phải rắn độc."
Nguyệt Vũ sờ mũi, hắc hắc cười gượng hai tiếng, lấy lòng nói: "Đó là vì tôi thích Tiểu Nguyệt, đối người mình thích tôi tự nhiên để lộ bản tính."
Huyền Huyễn liếc xéo, "Lần này an phận thủ thường cho tôi."
Nguyệt Vũ giơ lên tay phải làm bộ thề, "Biết!"
Hai người từ đuôi tàu đi tới đầu tàu, không phát hiện bóng của Triệu Thụy, càng miễn bàn Trương Tuấn.
Tuy không tìm được người, thế nhưng Huyền Huyễn phát hiện một hiện tượng rất cổ quái, đoàn tàu mặc dù đi tới, thế nhưng cảnh tượng bên ngoài không đổi, nhà cửa sụp đổ, đồng ruộng hoang phế, đầy đất tử thi, cảm giác như đoàn tàu căn bản không đi, mà là đậu ở đây bất động, càng kỳ quái là dưới chân đoàn tàu vẫn rung động, bánh xe cũng xoay, nói rõ đoàn tàu không có dừng lại.
"Đoàn tàu có đi tới không?" Nguyệt Vũ nghi hoặc.
"Tự nhiên là đi tới."
"Thế nhưng tôi thấy nhà là nhà, ruộng vẫn là ruộng, vì sao cảnh vật vừa nãy chúng ta thấy trong tàu là lui về, hiện tại là tĩnh?"
"Đó không phải chân thật, chỉ là hư huyễn, hư huyễn không đủ khiến người sợ hãi, tôi trái lại lo lắng đoàn tàu sẽ lái đi đâu, con đường phía trước căn bản không thấy, đây mới là đáng sợ nhất." Huyền Huyễn lo lắng nói.
"Chúng ta có nên tận lực không đi thùng xe phía trước?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Tuy dựa theo lẽ thường, con đường phía trước không rõ, đầu tàu là nguy hiểm nhất, thế nhưng vạn nhất không ấn theo lẽ thường, vậy đoàn tàu vô luận vị trí nào cũng sẽ nguy hiểm."
"Nếu vậy, chúng ta thẳng thắn ở trên đỉnh là được."
Mắt Huyền Huyễn mắt mở to một chút, "Chủ ý không sai."
Nghe Huyền Huyễn nói vậy, Nguyệt Vũ nằm xuống, "Chúng ta trước nằm một hồi, vừa nãy nhìn những người kia bị giết, trái tim vẫn chưa khôi phục nhịp đập bình thường."
"Anh xem như lợi hại, cư nhiên có thể nhìn."
"Có lẽ vì tôi thường làm phẫu thuật, máu tươi thấy nhiều đã chết lặng, tôi lâu như vậy chưa về, viện trưởng có lẽ khóc chết."
"Vì sao khóc chết?"
"Vì không kiếm được tiền."
"Thế nhưng tôi thấy anh bình thường rất rảnh."
Rảnh đến có thể quấn quít mình, quả thực là cái bóng.
"Biểu tượng, khi tôi bận cậu không thấy, nếu không phải trong hợp đồng viện trưởng cho tôi thêm một khoản có thể tùy thời xin nghỉ không qua phê chuẩn, tôi mới không tới bệnh viện này, bất quá, không tới sẽ không gặp được Tiểu Nguyệt, lại nói tiếp thật phải cảm ơn viện trưởng, ngô, sau này tôi nghiêm túc làm việc coi như báo đáp." Nguyệt Vũ cười nói.
"Nghiêm túc làm việc? Lẽ nào anh trước nay không nghiêm túc?" Huyền Huyễn trêu chọc.
"Năm phần nghiêm túc, sau này tăng thêm hai phần, bảy phân là đủ."
"Anh không sợ gặp chuyện không may."
"Hắc hắc, khả năng tôi gặp chuyện không may ngang cậu sợ quỷ."
Huyền Huyễn sợ quỷ tự nhiên là không khả năng, "Tự kỷ kiêm tự đại."
"Chúng ta tám lạng nửa cân, vừa vặn góp thành một đôi." Nguyệt Vũ cười nói.
Khi hai người nói giỡn, hành khách trong xe lửa phía dưới lần thứ hai rối loạn.
Huyền Huyễn sắc mặt khẽ biến, cậu và Nguyệt Vũ nhìn nhau, cực có ăn ý song song xoay người nhảy xuống, bọn họ lúc này ở đầu tàu, phía dưới là phòng điều khiển, chuyện cũ làm lại, dĩ nhiên như lần đầu từ phòng điều khiển chạy về phía thùng xe thứ nhất.
...
Đầy đất thi thể, sàn nhà bị máu tươi nhiễm đỏ, hành khách khủng hoảng đến hoàn toàn mất đi khống chế, tình cảnh giống nhau, khiến người có ảo giác thời gian tuần hoàn đáng sợ.
Bất đồng là, hành khách lần này bị giết là chém ngang eo.
Thủ pháp hung tàn, sát thủ như quỷ mị, khiến mọi người vây trong một loại khủng hoảng cực độ, năng lực thừa nhận kém hôn mê không ít, năng lực thừa nhận mạnh cũng không tốt bao nhiêu, ói đến đủ mọi màu sắc, sắc mặt trắng như Bạch Vô Thường cõi âm, ánh mắt trống rỗng, thậm chí quên khóc.
Huyền Huyễn chưa từng nghĩ mình là người nhát gan, cậu gắt gao chằm chằm máu tươi dính ướt dưới chân, trái tim lại băng giá.
"Lần này người chết hầu như gấp hai." Nguyệt Vũ thấp giọng kể ra phát hiện.
Huyền Huyễn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, cậu không đáp, nhìn ngoài cửa sổ, cảnh tượng biến hóa.
Lại một sân ga, lớn hơn sân ga lần đầu thấy, vẫn là đoàn người mãnh liệt vươn dài cổ chờ đoàn tàu đến, chỉ là người gia tăng, rậm rạp như kiến, kẻ đứng trước sân ga xa lạ mà quen thuộc, gương mặt của hành khách vừa chết.