Kế tiếp, Nguyệt Vũ phát hiện một chuyện càng khiến người khó có thể lý giải, những người ở sân ga, ngoại trừ hơn một trăm người đứng trước có gương mặt giống hành khách bị giết trên đoàn tàu, những người còn lại đều mơ mơ hồ hồ, hoặc có thể nói căn bản không có khuôn mặt.
"Rất quỷ dị!" Nguyệt Vũ ngạc nhiên đến chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
Đích thật quỷ dị, điểm này tựa hồ có gì bí ẩn, Huyền Huyễn đau khổ suy tư, thế nhưng không đầu mối.
Khi ba người đang nghi hoặc vạn phần, đột nhiên hành khách bên cạnh phát ra tiếng thét chói tai kinh khủng.
Ba người vội quay đầu, cho rằng kẻ bịt mặt thần bí lại xuất hiện giết người, thế nhưng hành khách đều che miệng, thần sắc dị thường kinh khủng chằm chằm ngoài cửa sổ.
Huyền Huyễn nhìn theo, chỉ thấy người ở sân ga kích động, tựa hồ đoàn tàu chờ không được nữa đã đến, từ góc độ của cả ba, bọn họ phảng phất chờ là chuyến tàu của mình, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, tranh trước sợ sau như thủy triều lao về phía đoàn tàu, này rất thật, khiến hành khách khẩn trương la to, ngẫm lại đám người như vậy sẽ tràn vào nhồi đầy đoàn tàu, bọn họ như cá mòi bị đè ép vào trong.
Thời khắc khẩn trương vạn phần, cảnh tượng huyết tinh xảy ra.
Kẻ chen phía trước, đều bị đại đao không biết từ đâu vươn ra đâm chết, máu tươi phun lên, Nguyệt Vũ phản xạ nhắm mắt, thế nhưng qua hồi lâu, không cảm giác được máu tươi dính ướt ghê tởm bắn lên mặt, anh mở mắt, tàn sát ngoài cửa sổ vẫn tiến hành, máu như mưa tưới khắp mặt đất, hành khách trong xe khủng hoảng khàn giọng kêu, khiến Nguyệt Vũ có ảo giác đặt mình vào trận giết chóc tàn khốc kia.
Sắc mặt Huyền Huyễn rất khó coi, mặc ai thấy giết chóc như vậy, đều không có hoà nhã, thế nhưng cậu vẫn ép mình mở to hai mắt, hơn nữa nhìn cực kỳ cẩn thận, vì cậu cần xác định một việc, những kẻ bị đồ sát này là hành khách chết trên đoàn tàu, hay là có gương mặt giống vậy.
Triệu Thụy cũng nhìn, anh tuy nhìn, thế nhưng trong đầu lại nghĩ tới Trương Tuấn, cái tên cả ngày lải nhải bên tai anh, cậu ta giờ ở đâu? Còn sống không? Nếu như-- Triệu Thụy không dám nghĩ tiếp, dính đến sinh tử của Trương Tuấn, anh nhu nhược cự tuyệt nghĩ, tình nguyện lựa chọn tin tưởng cái tên ồn áo kia còn sống, vẫn nhăn mặt nhăn mũi gọi mình rùa, không chê mình im lặng, cũng không ghét bỏ mình lạnh lùng...
...
Huyền Huyễn thở ra một hơi, xoa đôi mắt chua xót, trời, may mà thần kinh cậu đủ thô, lá gan đủ lớn, bằng không sẽ duy trì không được.
Giết chóc tiến hành nửa giờ, cảnh huyết tinh đã biến mất, ngoài cửa sổ âm trầm, xa xa bầu trời mây đen đè ép, tia chớp tím đỏ qua lại giữa tầng mây, thế nhưng nghe không được tiếng sấm.
Nương ánh chớp màu tím, có thể thấy nhà cửa sụp đổ, đồng ruộng cỏ dại mọc thành bụi, thi cốt hư thối...
Nguyệt Vũ thì thào hỏi: "Chúng ta đi ra sao?"
Huyền Huyễn muốn lau mồ hôi trong lòng bàn tay, lại phát hiện không biết khi nào đã siết chặt tay Nguyệt Vũ.
Cậu cười khổ, đi ra? Không, bọn họ chỉ rởi vào ảo cảnh.
Nguyệt Vũ quay đầu nhìn Huyền Huyễn, anh định ép ra một nụ cười, thế nhưng hoàn cảnh này, thật cười không nổi, biểu tình cứng ngắc có vẻ khô khan, anh hỏi: "Chúng ta giờ ở đâu?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Không biết."
"Vừa nãy bị giết đều là người chết trên đoàn tàu?"
Huyền Huyễn nao nao, không ngờ Nguyệt Vũ cũng nhìn, cậu gật đầu, "Phải, chết là kẻ thấy rõ mặt, cũng là hành khách đã chết trên đoàn tàu."
"Vậy bọn họ không phải bị giết hai lần?"
Đối nghi vấn kỳ quái của Nguyệt Vũ, Huyền Huyễn sửng sốt một chút, "Có thể nói vậy."
"Vì sao bọn họ đã chết còn bị giết thêm một lần? Người ở sân ga và hành khách tử vong là một người sao?"
"Tự nhiên không phải, sân ga chỉ là hư thể, chậm đã--" Huyền Huyễn đột nhiên nghĩ tới gì, sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt.
Có lẽ cậu sai rồi, bị giết bên ngoài đoàn tàu mới là thực thể, bên trong là hư thể.