Huyền Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 8

Cô bé rất gầy, thế nhưng rất có thể ăn, nhìn cô bé ăn hết một tô mỳ to, Hàn Vũ không khỏi líu lưỡi, quay đầu nói với Đường Vân: "Tiểu Vân, cô bé ăn còn nhiều hơn hai ta."

Đường Vân gật đầu, anh nhịn không được liếc bụng cô bé, rất hoài nghi dạ dày cô bé có thể nhét nhiều vậy sao.

Cô bé liếm sạch tô, cuối cùng đánh một cái ợ no.

"Ăn no sao?" Hàn Vũ hỏi.

"Dạ, cảm ơn chú." Lâm Lâm lễ phép nói.

"Lâm Lâm, vì sao cha mẹ không rảnh?" Hàn Vũ thử hỏi.

"Mẹ đang dạy anh học, cha đang tắm cho cún."

Hàn Vũ ngẩn ngơ, "Vậy Lâm Lâm có nói đói bụng với cha mẹ không?"

"Có, bọn họ nói không rảnh."

Đường Vân hỏi: "Tình trạng như vậy thường có sao?"

Lâm Lâm lắc đầu, "Cháu không rõ chú nói gì."

"Ý chú là cháu có phải thường đói bụng?"

Lâm Lâm khổ mặt gật gật, sau đó bổ sung một cậu: "Rất khó chịu."

"Vậy cha mẹ cháu đều nói không rảnh?"


"Ừ, bọn họ xác thực không rảnh, phải dạy anh cùng chăm sóc cún."

Đường Vân tức giận, đây là loại cha mẹ gì? Nói là trọng nam khinh nữ cho nên đặt lực chú ý nhiều trên người con trai còn thông, lẽ nào một con chó cũng quan trọng hơn con gái?

Hàn Vũ hỏi: "Vậy bình thường ngoại trừ đói bụng, cháu còn có gì khó chịu sao, cha mẹ có đánh cháu không?"

"Khó chịu?" Lâm Lâm nghiêng đầu nghĩ một hồi, bĩu môi nói: "Mẹ mua cún cho anh, cháu cũng muốn, mẹ lại không cho."

"Vậy mẹ có đánh cháu không?"

"Đánh cháu? Mẹ vì sao đánh cháu? Cháu rất ngoan." Lâm Lâm kinh hoảng nói.

"Vậy cha mẹ tốt với cháu không?" Hàn Vũ đổi cách hỏi.

"Không tốt." Lâm Lâm lắc đầu, đôi mắt đều đỏ, "Bọn họ tốt với anh, tốt với cún, không tốt với cháu."

"Không tốt thế nào?"

"Anh có quần áo mới mặc, có đồ ăn, có thể học rất nhiều thứ, cháu không có gì cả." Lâm Lâm xoa mắt nói.

"Đừng khóc, sau này nếu như đói bụng, tới chỗ chú, chú mời ăn, được không?"

"Ừ." Lâm Lâm nín khóc mỉm cười, tiếp theo lại khó khăn nói: "Nếu như chú không ở nhà đâu?"

"Úc, chú bình thường ở nhà buổi tối."


Đường Vân nghĩ cô bé rất ngoan, những năm tiểu bá vương tràn lan như vậy, trẻ con văn tĩnh nghe lời rất ít, trong lòng không khỏi có chút thích cô bé, "Như vậy đi, bọn chú cho cháu một số điện thoại, khi bọn chú không ở, cháu gọi điện thoại cho bọn chú, cháu biết gọi điện không?"

Lâm Lâm thả một nụ cười thật to, "Biết. Cháu gọi rất nhiều lần."

"Lâm Lâm thật thông minh!"

"Lâm Lâm gọi điện làm gì?" Hàn Vũ lắm miệng hỏi.

Lâm Lâm lắc đầu, "Không biết làm gì, chỉ nói mấy câu, mẹ bảo nói."

Đường Vân thầm kỳ quái, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, anh hỏi: "Mẹ bảo cháu nói gì?"

"Không nhớ rõ, nga, đúng rồi, sáng nay mẹ bảo cháu gọi điện, nói hai câu, tình trạng pet rất tốt, còn có nan đề chưa giải quyết."

Đường Vân và Hàn Vũ hai mặt nhìn nhau, chỉ bằng hai câu này thực sự rất khó hiểu là ý gì.

"Đại khái liên quan đến con cún đi." Hàn Vũ suy đoán.

"Nghĩ cũng phải. Mẹ thường bảo cháu gọi điện như vậy sao?"

"Đôi khi."

Lại hỏi một hồi, không hỏi ra gì, Đường Vân thấy Lâm Lâm không ngừng đánh ngáp, phỏng chừng đã mệt, đối Hàn Vũ nói: "Anh đưa cô bé về. Thực sự là cha mẹ không chịu trách nhiệm, con gái mấy giờ không thấy cũng không quan tâm."

Hàn Vũ thấy quần áo bẩn trên người Lâm Lâm, phỏng chừng là lúc trước từ hàng rào chui qua bị dơ, "Cần tắm cho cô bé sao? Thuận tiện kiểm tra một chút nội thương."

"Chỗ anh có quần áo trẻ em sao?"

"Có máy sấy khô."

"Xa xỉ! Tắm thì tắm, anh đừng phi lễ người ta."

Hàn Vũ đầu đầy hắc tuyến, "Tiểu Vân tư tưởng cậu thật hủ bại! Cậu ghen? Yên tâm, tôi chỉ phi lễ cậu! Ha hả!"