Ba người Sở Hoàn rất kinh ngạc trừng Huyền Huyễn, kế trên mặt bọn họ lộ ra vẻ mặt như vui mừng lại như lo lắng, thập phần kỳ lạ.
Hàn Vũ khẽ cau mày, "Huyền Huyễn nói đều là thật?"
Sở Hoàn kinh ngạc nói: "Cực kỳ phù hợp logic, dựa theo lời cậu ấy, tất cả nghi vấn đều giải quyết dễ dàng."
La Minh sùng bái nói: "Tôi cho thiên sư chỉ bắt quỷ lợi hại, thật không ngờ tra án cũng lợi hại, cư nhiên thoáng cái biết từ đầu đến đuôi, vậy rất không hay, tiền thưởng của chúng ta chẳng phải đều ngâm nước?"
"Thế nhưng tôi cuối cùng nghĩ không thể nào, Huyền Huyễn không phải thần tiên?" Hàn Vũ vẻ mặt không tin.
"Lẽ nào chỉ là đoán?" La Minh và Sở Hoàn nhất trí nói, "Thế nhưng không thể, Huyền Huyễn vừa xuất hiện, lúc trước căn bản không biết chuyện này, chúng ta cũng không nói cho cậu ấy, sao cậu ấy đoán được như thần?"
Con chó đứng cạnh Huyền Huyễn nhìn thoáng ba người thì thầm, lắc lư đầu, tiếp tục chuyên chú nhìn Tô Lý Á như nghe câu chuyện của người khác, vẻ mặt không quan trọng.
"Tiểu Á? Anh gọi em?" Tô Lý Á cười hì hì hỏi.
Huyền Huyễn thở dài, "Em không nhớ rõ? Không nhớ rõ phụ thân của em, em trai của em, tộc nhân của em?"
Nghe tới đó, Hàn Vũ mới nhớ tới một việc: Lâm Lâm đã chết, vậy Tô Lý Địch đâu?
Tô Lý Á nổi giận: "Em là số 1! Không phải Tiểu Á gì!"
Huyền Huyễn bất đắc dĩ, "Đầu óc của em hỏng thật rồi, vợ chồng Tạ Quân hại em thành quỷ cũng là một con quỷ thần chí có chuyện, quên người nhà của mình, quên vui sướng đã từng, chỉ nhớ rõ thù hận và danh hiệu thí nghiệm. Đã vậy, tôi chỉ lãng phí nước miếng, cậu muốn tôi làm thế nào?"
Mọi người ngẩn ra, trên dưới trái phải nhìn quanh, "Huyền Huyễn hình như nói với ai, các cậu thấy người sao?" Sở Hoàn hỏi.
La Minh trắng mặt, kiên định lắc đầu.
Ba người nhìn nhau, không tự chủ siết chặt cánh tay, sao hôm nay đột nhiên lạnh vậy?
Ngay khi bọn họ kinh nghi bất định, con chó bỗng nhiên lên tiếng, "Anh giúp tôi thu chị ấy, đưa chị ấy đi đầu thai, về phần Tạ Quân Hoàng Vân, tôi muốn bọn họ hồn phi phách tán!"
Mọi người cả kinh há to miệng, tròng mắt lăn xuống, nghiêm trọng hoài nghi thính giác có chuyện, bọn họ không nghe sai đi? Chó cư nhiên mở miệng nói tiếng người?
Huyền Huyễn sách sách hai tiếng, "Hồn phi phách tán? Cậu rõ ràng là muốn hại tôi."
"Anh làm được! Tôi nhất định bắt bọn họ vĩnh bất siêu sinh!"
Huyền Huyễn mặt có nét giận, "Sớm biết sẽ không giao du kẻ xấu, phiền phức."
Hàn Vũ lấy tay khép cằm lại, chỉ con chó lắp bắp hỏi: "Con, con chó này vì sao có thể nói?"
Huyền Huyễn liếc trắng, "Chó cái gì chó? Cậu ấy là Tô Lý Địch."
Tô Lý Địch?
Hàn Vũ choáng váng một hồi, lòng đầy căm phẫn: "Tạ Quân Hoàng Vân chết chưa hết tội!"
"Tô Lý Địch cũng lấy kỳ nhân chi đạo hoàn kỳ nhân chi thân giết Tạ Quân Hoàng Vân, biến vợ chồng bọn họ thành rắn mối hai đầu, hiện tại bắt bọn họ hồn phi phách tán. Hơn nữa, Tô Lý Địch không biến thành chó, chỉ là bám trên người chó. Ai đúng ai sai sao có thể nói rõ." Huyền Huyễn lãnh đạm nói.
Hàn Vũ á khẩu không trả lời được.
Sở Hoàn nhìn thoáng con chó âm trầm, nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của rắn mối, không khỏi rùng mình, Tô Lý Địch này thật ác!
Bị để một bên Tô Lý Á đột nhiên không nói một tiếng đánh về phía Huyền Huyễn, mọi người chưa kịp kêu sợ hãi, đã thấy Tô Lý Á bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, một đầu ngã xuống.
"Cẩn--" Chữ "thận" nghẹn trong cổ, khiến cả ba rất thống khổ, hơn nửa ngày mới hoãn lại, Hàn Vũ vội vàng hỏi: "Tô Lý Á đâu?"
Huyền Huyễn vỗ tay, "Giải quyết!"
Bọn họ lần thứ hai dọa ngã, Sở Hoàn thốt ra: "Miểu - sát - a!"
"Tôi mất hứng." Huyền Huyễn lạnh mặt.
Sở Hoàn ngẩn ra, cẩn thận hỏi: "Cậu vì sao mất hứng?"
Huyền Huyễn chưa trả lời, con chó đã nói: "Tạ Quân Hoàng Vân anh còn không giải quyết?"
Huyền Huyễn liếc con chó, "Tôi có đáp ứng cậu sao? Không -- có!"
"Anh!" Tô Lý Địch bị tức.
Huyền Huyễn từ trong mũi hừ một tiếng, "Tạ Quân Hoàng Vân mặc dù có sai, thế nhưng cậu vì giúp chị báo thù, không chỉ giết Tạ Quân Hoàng Vân, còn giết con gái bọn họ, không thấy tốt đi đâu, lại dùng ngữ khí mệnh lệnh cò kè mặc cả với tôi? Đưa Tô Lý Á đi đầu thai đã là hạn độ lớn nhất, hồn phi phách tán loại chuyện không lợi mình này tôi không làm, có bản lĩnh cậu tự làm! Cứ vậy, còn có, con chó này tôi không cần! Tạm biệt!"
Huyền Huyễn một hơi nói xong, nghi vấn của ba người Hàn Vũ chưa kịp hỏi, đã thấy Đường Vân ngã xuống.
Hàn Vũ vội vàng chạy tới nâng Đường Vân dậy, nhịn không được mắng: "Huyền Huyễn chết tiệt, cậu không thể ngồi xuống lại đi sao? Khiến đầu Tiểu Vân sưng một cục!"
"Anh ta là bảo bối của anh không phải của tôi, lần này thù lao về tìm các anh tính! Mệt chết!" Giữa không trung truyền đến trả lời không phụ trách nhiệm của Huyền Huyễn.
Hàn Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể giương mắt nhìn, đau lòng xoa ót Đường Vân.
Nửa ngày mới hồi phục tinh thần Sở Hoàn và La Minh nhìn nhau, một người nói: "Huyền Huyễn thật đúng tới như gió, đi cũng như gió!"
Một người nói: "Cao nhân sao! Chính là cao!"
"Cậu ấy nói về tìm chúng ta tính, tôi nghe Tiêu tổ trưởng nói cậu ấy thu phí rất đắt?"
"Hắc hắc, cái này, hắc hắc -- gọi ông chú phụ trách!"
"Đúng! Nếu không phải ông chú dẫn lão đại chạy, vụ án này sẽ không tới phiên chúng ta, cũng sẽ không làm phiền Huyền Huyễn cứu, căn nguyên đều là lỗi của ông chú, thù lao của Huyền Huyễn tự nhiên là chú ấy trả! Ha ha!"
"Đúng đúng đúng!"
Con chó Tô Lý Địch nhìn Hàn Vũ liên tiếp gọi "Tiểu Vân, Tiểu Vân", nhìn Sở, La hai người vì tìm được "kẻ chết thay" mà vui vẻ, nhìn Trần Nặc bị La Minh ném xuống từ từ chuyển tỉnh hừ hừ tức tức, lại nhìn Lâm Lâm té trên đất nghiễm nhiên thành "ổ trùng", mờ mịt...
Chờ bọn họ nghĩ tới Tô Lý Địch, phát hiện con chó đã không thấy, tìm cả ngôi nhà, cũng tìm không được Tô Lý Địch và con chó, một người một chó lặng im biến mất. Tuy tìm không được Tô Lý Địch, thế nhưng trong lúc vô ý phát hiện cửa vào phòng thí nghiệm ngầm của Tạ Quân Hoàng Vân, thì ra hai vợ chồng thiết lập cửa vào giữa thư phòng và phòng tạp vật, giữa hai căn phòng này có một bức tường đục rỗng, từ ngoài nhìn căn bản nhìn không ra huyền cơ, cái nôi lúc trước Đường Vân và Hàn Vũ thấy cư nhiên là "thang máy" đi vào. Mọi người phải bội phục tâm tư tỉ mỉ của hai vợ chồng, có thể khiến phòng thí nghiệm bí ẩn như vậy xem như nhân tài.
"Thi thể của Lâm Lâm và rắn mối làm sao đây?" La Minh hỏi.
Tự hỏi một hồi, Đường Vân nói: "Đốt đi, ý các cậu thế nào?"
Nhìn hai thi thể kinh khủng, Sở Hoàn cũng nói: "Cũng tốt, lưu lại hai thi thể này chỉ gây ra khủng hoảng không tất yếu."
"Đốt?" Trần Nặc lúng túng nói: "Phóng hỏa đốt nhà là chuyện kẻ cướp làm."
Bốn người Đường Vân, La Minh, Sở Hoàn, Hàn Vũ đều cho anh một cái liếc trắng, không để ý "chính nhân quân tử" này, ba chân bốn cẳng chuẩn bị hủy thi diệt tích.
Nhìn hai thi thể bị ngọn lửa vây quanh, La Minh bỗng dưng phát ra một tiếng hét thảm.
"Sao vậy?" Mọi người kinh hỏi.
La Minh oa oa kêu thảm thiết: "Thất sách, thất sách, chúng ta không nên hủy thi diệt tích, loại chuyện không có chứng cứ này, ông chú nhận nợ mới là lạ! Vậy thù lao của Huyền Huyễn không phải rơi trên đầu chúng ta!!"
Sở Hoàn và Đường Vân lập tức quay đầu nhìn thi thể cháy đến thất thất bát bát, hối hận vô cùng, ông chú Hồ là ai? Thích nhất ăn vạ!
Trần Nặc chớp mắt nói: "Kỳ thực có thể chụp vài bức ảnh làm chứng cứ!"
"Cậu có ảnh chụp?" Mọi người vui mừng quá đỗi.
"Sao mà có? Tôi không có tiền mua cameras, điện thoại di động cũng không có công năng quay chụp."
"Vậy cậu nói cái rắm!" La Minh mắng to, "Hiện tại đều thành đống tro! Đồ mã hậu pháo!"
Mọi người không thể làm gì khác hơn là cười khổ, tránh không khỏi a, tránh không khỏi, nam mô a di đà phật, phù hộ ông chú làm một trưởng quan chịu trách nhiệm! Phù hộ Huyền Huyễn quên đòi tiền bọn họ! Ai, sầu a! Sầu a!