Huyền Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 5

Hỏa nhiệt của Đường Vân còn bị Hàn Vũ nắm trong tay, Đường Vân cắn như vậy, ăn đau Hàn Vũ vô thức dùng sức, nơi yếu đuối sao có thể bị nhéo, Đường Vân đau đến kêu thảm một tiếng.

Hàn Vũ luống cuống, vội vàng ôm Đường Vân lên sô pha, kéo xuống quần anh.

Dục vọng đứng thẳng như măng xuân trở nên ỉu xìu, vốn dĩ xuân tình đầy mặt Đường Vân thay bằng thống khổ.

"Đau lắm sao?"

"Nói nhảm, anh để tôi nhéo thử xem!" Đường Vân cả giận nói.

Mắng xong, bỗng nhiên phát giác mình lúc này xích lõa hạ thể hai chân bị Hàn Vũ mở ra, tay Hàn Vũ ở đó sờ sờ, mà gương mặt Hàn Vũ hầu như muốn dán lên, tư thế này, tư thế này...

Đường Vân thẹn đến hầu như ngất xỉu, tình dục biến mất thoáng cái thiêu đốt.

"Tiểu Vân, cậu lại cứng, xem ra không sao cả." Hàn Vũ vui vẻ nói.

Đường Vân rên rỉ, ngu ngốc này!

Tên đã trên dây, phải bắn.

Đường Vân động thân, khó chịu ma sát tay Hàn Vũ.

Hàn Vũ cuối cùng thức thời, không nhiều lời vô ích, biến hóa hình thức hầu hạ vật nhỏ.

"Hàn Vũ, anh sờ tôi được không?" Đường Vân thanh âm khàn khàn nói.

Phía dưới thỏa mãn, phía trên chưa đủ.

"Không phải đang sờ sao?" Hàn Vũ không giải thích được.

"Anh là không biết, hay giả ngu?" Đường Vân không muốn giận, thế nhưng thực sự bị tức.

Mình đều buông mặt cầu, anh ta còn giả ngu!

"Cậu đừng rống, lỗ tai tôi đều đau." Hàn Vũ ủy khuất nói, "Tôi lần đầu có thể biết bao nhiêu!"

Đường Vân quả thật muốn thổ huyết, cái tên này, bình thường luôn giở trò, lúc này lại ngây thơ.

"Anh là thật không biết hay--"


"Thật không biết." Hàn Vũ thành thật nói, lập tức giải thích: "Thế nào làm tôi biết, thế nhưng tôi không biết cậu muốn tôi làm gì?"

"Anh không làm với người khác sao?" Đường Vân bạo phát, "Không đúng! Anh trước đây làm với ai?"

"Tôi đã nói là lần đầu."

Đường Vân giật mình, "Xử nam?"

"Không được sao?"

"Không tin."

"Tôi bình thường nhìn tử thi, cái gì không thấy qua, đối lõa thể quả thật không cảm giác, hơn nữa tôi trời sinh lãnh cảm, cho nên--"

"Dừng!"

Đường Vân sắc mặt trắng bệch, muốn ói.

"Anh lãnh cảm? Vậy anh đối tôi--"

"Tôi đối cậu rất có cảm giác, chỉ là xem ảnh chụp của cậu đều chảy máu mũi."

Này là thật, nghĩ tới tình trạng chảy máu mũi kinh khủng của Hàn Vũ, Đường Vân không nghi ngờ Hàn Vũ đối mình rất có cảm giác.

"Cậu từng làm với người khác? Nam hay nữ?" Hàn Vũ rất lưu ý vấn đề này.

Đường Vân quanh co, không muốn trả lời.

Hàn Vũ đột nhiên nghĩ rất khó chịu, anh nghiêm túc nhìn Đường Vân, một cổ khí không chỗ phát tiết.

Đường Vân bị ánh mắt có chút đáng sợ của Hàn Vũ nhìn, không khỏi co rúm, Hàn Vũ như vậy khiến anh thấy hoảng.

Hàn Vũ chậm rãi vuốt ve thứ trong tay, cong người cùng Đường Vân mũi dán mũi, thanh âm lãnh tĩnh phảng phất từ phương xa truyền đến, "Tiểu Vân, lòng tôi khó chịu."

Đường Vân bị khí thế của Hàn Vũ dọa, nhịn không được nhắm mắt lại, "Tôi--"

Vừa nói một chữ, môi đã bị hung hăng hôn.


Nếu nụ hôn lúc trước là hòa phong tế vũ, vậy giờ lại là cuồng phong bạo vũ.

Đường Vân cảm giác môi mình bị cắn rách, thế nhưng không dám hô đau.

Quần áo bị thô bạo xé rách, bàn tay thon dài mang theo lãnh ý thuận theo cổ, xương quai xanh chảy xuống, chậm chạp dằn vặt mẫn cảm trước ngực, dằn vặt đủ rồi, mới dùng cái lưỡi ấm áp ngậm lấy tiếp tục lăn qua lăn lại, bàn tay không ngừng chiếu cố phía dưới, tựa hồ tính trừng phạt, Hàn Vũ không hề ôn nhu, xuống tay có chút ác.

Đường Vân cả người ngây ngất, tuy đau, thế nhưng rất thoải mái.

Dục vọng cuộn trào mãnh liệt muốn lao ra, thế nhưng bị nắm lại.

Đường Vân né tránh trong lòng Hàn Vũ, cầu xin tha thứ: "Hàn Vũ, buông!"

"Lần đầu của cậu cho ai? Nam hay nữ?" Bắt đầu bức cung.

Đường Vân thở dốc, khó chịu giãy dụa.

Hàn Vũ khẽ cắn nhũ thủ của Đường Vân, trêu chọc phần eo, "Nói cho tôi biết, tôi khiến cậu vui sướng."

Đường Vân dày vò, cảm giác này như một hồi nóng đến mồ hôi nhễ nhại, một hồi rét đến băng lãnh tận xương.

"Ngoan, nói cho tôi biết, nam hay nữ? Từng có bao nhiêu lần?"

"Nữ, một, một lần."

"Vì cái gì xảy ra quan hệ?"

"Khi đó xung động, nhất thời hiếu kỳ."

Bàn tay làm ác cuối cùng buông ra, Đường Vân giải phóng.

Hàn Vũ tinh tế hôn môi Đường Vân bắn xong cả người như không xương ngã trên sô pha, nâng chân Đường Vân lên, dùng ngón tay dính dịch chậm rãi len vào hậu huyệt tiến hành mở rộng.

Tư thế hai chân mở rộng khiến Đường Vân thấy thẹn, anh muốn khép lại, nhưng bị Hàn Vũ ngăn chặn.

"Tôi không cần như vậy." Nhịn không được kháng nghị.

"Tôi thích như vậy."

"Anh -- ngô!"

Thắt lưng bị nâng dậy, sí nhiệt kiên định chen vào, rất đau.

Đường Vân ôm sát Hàn Vũ, nhíu mày chịu đựng đau đớn ma sát mang đến.

Đã không quản được Đường Vân là lần đầu, đã không quản được Đường Vân có thể tiếp nhận không, Hàn Vũ thầm nghĩ hung hăng giữ lấy, rất muốn Đường Vân chỉ là của mình.

Cả ngày làm bạn với thi thể anh hầu như không có bạn bè, vì nghề nghiệp đặc thù, ánh mắt người ngoài luôn là cổ quái, có bội phục, có chán ghét, cũng có sợ hãi.

Lần đầu anh ôm Đường Vân, là ngày đó ở ngã rẽ Đường Vân bị Tiêu Xuân Thu đẩy đụng vào lòng, khi ánh mắt chạm nhau, xấu hổ buồn bực của Đường Vân khiến anh thất thần, đôi tay tùy theo vươn tới, khiến anh nghĩ ấm áp, ấm áp không hiểu từ trong lòng nảy lên, người này, là mình muốn.