Huyền Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 46

Đường Vân đoạt lấy điện thoại Sở Hoàn, trực tiếp gọi cho Huyền Huyễn, lúc này nhắn tin là ngốc.

Vừa chuyển điện thoại anh đã nói: "Bọn tôi không có đồ của cậu, có cách khác không?"

Điện thoại đầu kia truyền đến tiếng loạn thất bát tao, Tiêu Xuân Thu nói: ai nha, nữ quỷ này thật xinh đẹp! Kế Tiểu Thường nói: rất giống cổ đại tiểu gia bích ngọc, Đường Vân, thay tôi chụp tấm ảnh lưu niệm! Sau lại nghe Thượng Quan Hiên quát khẽ: Hai cậu đừng quấy rầy Huyền Huyễn!...

Bên này mọi người đầu đầy hắc tuyến, bọn họ thảm như vậy, Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu hai tên hỗn đản cư nhiên ở đó quấy rối, thật là buồn cười! Bất quá kỳ quái, sao bọn họ biết bộ dáng nữ quỷ??

Xong chuyện Đường Vân hỏi Tiểu Thường, Tiểu Thường hưng phấn mà khoa tay múa chân: Huyền Huyễn có một tấm thiên mục kính, bọn tôi ở bên kia như xem điện ảnh, rất kích thích!

Xem - điện - ảnh? Rất - kích - thích?! Đường Vân ác hướng đảm biên sinh, tóm Tiểu Thường đánh!

Lại nói đầu này Đường Vân ai gọi: "Tổ trưởng tốt, Tiểu Thường tốt, xin hai người thương xót, chờ cứu mạng!"

Bên kia Huyền Huyễn mắng: "Hai người còn ồn ào, tôi kéo nữ quỷ này qua với các anh!"

Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường thoáng cái an tĩnh.


Mọi người hận không thể nói với Huyền Huyễn thật có cách vậy kéo Tô Lý Á qua quấn Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường đi, xem bọn họ còn vui sướng khi người gặp họa không! Hai tên hỗn trướng!

Huyền Huyễn hạ chỉ thị: "Đường Vân trên người anh hẳn có đồ của tôi, tỉ mỉ tìm xem!"

"Huyền đại sư, sao tôi lại có?" Đường Vân kêu to.

"Tiêu Xuân Thu nói Hàn Vũ từng hỏi anh ta một cái bùa hộ mệnh tôi làm, chẳng lẽ không phải đưa cho anh? Vậy hỏi Hàn Vũ có phải anh ta đeo không?"

Đường Vân hoắc mắt quay đầu nhìn Hàn Vũ, "Bùa hộ mệnh đâu?"

Hàn Vũ trên trán đổ mồ hôi, bùa hộ mệnh kia là Tiêu Xuân Thu ép bán cho anh, vơ vét 1000 nguyên, anh cho Tiêu Xuân Thu chỉ là thiếu tiền tùy ý hồ lộng, thì ra là thật? Bùa hộ mệnh kia anh cũng không biết để đâu? Hãn!

Đường Vân giơ chân, "Mau ngẫm lại để đâu?"

Hàn Vũ rất muốn nói "tôi không nhớ rõ", thế nhưng vừa nghĩ tới nếu như mình nói ra những lời này ý nghĩa bóp chết hy vọng duy nhất của mọi người, anh không lá gan.

Tô Lý Á hài lòng nhìn bọn họ nhảy lên nhảy xuống gấp đến độ loạn chuyển, vui vẻ, "Con khỉ, con khỉ, em nghĩ ra rồi, biến các anh thành khỉ! Thật vui!"


Khi đang gà bay chó sủa, một con chó vô thanh vô tức từ cửa sổ vỡ nhảy vào.

Hàn Vũ định nhãn nhìn lại, nhận ra là con chó gọi số 2, Đường Vân mắt sắc, liếc thấy trong miệng nó ngậm một cái vòng trang sức màu bạc, anh kéo Hàn Vũ hỏi: "Cái kia đúng không?"

"Hình như, phải." Hàn Vũ không xác định.

La Minh quỷ gọi: "Vì sao con chó này có thể vào, chúng ta lại không thể ra?"

"Vì các anh là pet, nếu là pet phải trông chừng, không thể để các anh chạy thoát." Mặt Tô Lý Á bỗng nhiên trầm xuống, thần thái thanh âm như thay đổi một người, tàn bạo nói: "Như bọn họ giam em, em cũng muốn giam các anh, cho các anh nếm thử mùi vị không thiên lý, sau đó mở một cái động trên đầu các anh, móc não ra, đổi với đầu khỉ, ngô, đầu khỉ có chút nhỏ, không biết có thể nhét đầu các anh vào không, ngẫm lại đổi thành tinh tinh tương đối thỏa đáng, ha ha ha..."

Rơi vào phán đoán điên cuồng Tô Lý Á thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười kinh khủng, cười đến mọi người tóc gáy dựng thẳng, liên tưởng tới cảnh mình biến thành tinh tinh bị giam trong lồng, bọn họ không khỏi thầm nghĩ: tự sát cho xong!

Đường Vân xông lên trước, từ trong miệng số 2 tháo xuống vòng trang sức, lo lắng nói: "Huyền Huyễn, cái này là bùa hộ mệnh của cậu đúng không?"

Không nghe Huyền Huyễn trả lời, Đường Vân kinh hãi, cho mất liên lạc với Huyền Huyễn, khi đang lo lắng, thanh âm Thượng Quan Hiên truyền tới: "Huyền Huyễn đang làm phép, các cậu nghĩ cách ứng phó trước đi."

Nghe vậy, trái tim mọi người nhất thời buông xuống phân nửa, thế nhưng thấy móng tay Tô Lý Á chậm rãi mọc dài, vốc trùng vẻ mặt sát khí lao về phía bọn họ, trái tim buông phân nửa thoáng chốc nâng lên, bọn họ rất nhanh đánh mắt cho nhau, Hàn Vũ kéo Đường Vân, La Minh ôm Trần Nặc cùng Sở Hoàn phân chạy ba hướng, hai tay tự do ba người Sở Hoàn, Hàn Vũ và Đường Vân chụp đồ không khỏi phân trần ném lên người Tô Lý Á.

Thế nhưng mấy thứ này trực tiếp xuyên qua thân thể Tô Lý Á rơi xuống sàn nhà, đối Tô Lý Á lông tóc vô thương, trái lại khơi dậy tức giận của cô, nắm sợi trùng đỏ quăng lại.

Thực sự là lấy đá đập chân mình! Bọn họ không thể làm gì khác hơn là vừa chạy trốn vừa chật vật bất kham né tránh, bị lũ quỷ trùng này cắn không phải đùa!

Giữa hỗn loạn, Hàn Vũ thấy con chó gọi số 2 ngồi đó không nhúc nhích, nghĩ tới vừa nãy là nó đưa bùa hộ mệnh của Huyền Huyễn tới, anh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề quỷ dị, con chó này từ đâu tìm được bùa hộ mệnh của mình? Lại thế nào biết bọn họ cần bùa hộ mệnh? Đây thật là một con chó sao?