Huyền Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 44

"Anh biết nữ quỷ này? Quen cô ấy?" Sở Hoàn và La Minh đầy lòng hy vọng hỏi.

Hàn Vũ bị bọn họ trừng đến ác hàn, cười gượng, "Nếu bộ dáng này là diện mục chân thực của em ấy, vậy xem như biết."

"Tốt lắm!" La Minh nặng nề vỗ vai Hàn Vũ, "Anh cùng cô ấy nói chuyện, phiền cô ấy giơ cao đánh khẽ thả chúng ta đi."

Hàn Vũ không nói gì.

Sở Hoàn nói: "Mọi việc không thể rất lạc quan, cho dù không cho chúng ta đi, cũng đừng đem chúng ta làm chuột chơi, xin anh! Cảm ơn!"

Hàn Vũ càng thêm hết chỗ nói, hai cái tên này, đem mình làm gì? Quỷ môi? Thật là!

Tô Lý Á nhìn bọn họ ở đó nói nhỏ, đột nhiên cười nhạt một tiếng, "Tiểu nhân!"

Mọi người kinh ngạc, mặt này kat65 cũng quá nhanh, một khắc trước còn tinh không vạn lí, một khắc sau đã điện thiểm lôi minh.

Tô Lý Á dùng ánh mắt ác độc trừng bọn họ, thần tình dữ tợn, "Các anh đều không thể đi, chỉ có thể ở lại làm pet của em!" Tô Lý Á một cước đá thi thể rắn mối, cười đến xán nhược xuân hoa, "Như hai người này, hì hì!"


Bệnh tâm thần! Bọn họ song song thầm mắng.

Thế nhưng giờ bị người dùng ánh mắt như rắn nhìn ếch này nhìn, bọn họ trong lòng nhất thời có cảm giác kỳ quái, nghĩ mình là ếch, loại tình tự không hiểu ra sao này cũng không xa lạ, vừa nãy khi nhìn rắn mối bọn họ đã sinh ra cùng loại tình tự không thể tự khống, cảm giác không thể khống chế khiến trái tim mọi người không khỏi khủng hoảng.

"Em là số 1, các anh gọi số 2, số 3, số 4, số 5 6 là được, hì hì!" Tô Lý Á tự cố nói xong phi thường hài lòng.

Hàn Vũ lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên nói: "Số 2 đã có người khác."

"Có người?" Tô Lý Á nghi hoặc, "Ai?"

"Em không biết?" Hàn Vũ vờ kinh ngạc.

Tô Lý Á nhíu, "Em biết? Em ngẫm lại."

"Đúng vậy, em biết." Hàn Vũ vừa nói, một bên đánh ánh mắt cho Đường Vân.

Đường Vân hội ý, không vết tích di chuyển, che Sở Hoàn phía sau, song song đối Sở Hoàn làm một thủ thế gọi điện cầu cứu.


Sở Hoàn gật đầu, lúc này có thể cứu bọn họ chỉ có anh em Huyền Huyễn, xét thấy Huyền Huyễn "mất tích", chỉ có thể tìm Huyền Diệu Khả.

Sở Hoàn không dám minh mục trương đảm gọi điện, phát một cái tin nhắn ngắn gọn cho Huyền Hiệu Khả.

Cứu mạng, có ác quỷ!

May mắn Huyền Diệu Khả không giống anh mình chơi mất tích, rất nhanh nhắn lại: đâu?

Sở Hoàn lập tức báo địa chỉ, Huyền Diệu Khả nhắn: sorry, em đang ở Tây Tạng, tìm anh em.

Sở Hoàn thật muốn té xỉu, tìm Huyền Huyễn? Thế nhưng cũng phải tìm được?

Khi đang rầu rĩ, Huyền Diệu Khả lại phát một tin nhắn: thử tìm anh em, chỉ cần liên hệ được, anh ấy sẽ có cách. Chúc anh may mắn!

Sở Hoàn chỉ có thể giương mắt nhìn, anh ôm tâm tính thử phát tin nhắn cho Huyền Huyễn, xuất hồ ý liêu là, Huyền Huyễn cư nhiên nhắn lại: một mình anh?

Sở Hoàn đại hỉ, vội báo bọn họ có mấy người, địa chỉ, tình huống hiện tại, chờ một hồi Huyền Huyễn nhắn: vốn không muốn hỗ trợ, vì rất phiền phức, mệt chết, bất quá không hỗ trợ sẽ chết năm người, ngẫm lại vẫn giúp các anh đi, ha hả, trong mấy người các anh ai có đồ của tôi? Không có, tôi đều giúp không được.

Sở Hoàn vốn mừng như điên, thế nhưng vừa thấy câu cuối đã câm miệng, bọn họ ai có đồ của Huyền Huyễn? Đây là vấn đề gì?

Sở Hoàn liếc Đường Vân và Hàn Vũ vài lần, hy vọng có thể tìm được thứ thuộc về Huyền Huyễn, Đường Vân thấy anh ánh mắt lóe lóe tựa hồ tìm gì, làm một thủ thế hỏi Sở Hoàn sao vậy.

Sở Hoàn đưa điện thoại cho Đường Vân, xem xong, Đường Vân cũng mộng, sao bọn họ có đồ của Huyền Huyễn?