Dạo quanh nhà một vòng, không thấy Hàn Vũ, lại phát hiện phòng ngủ khóa trái mở không được, Đường Vân sinh ra nghi vấn, ban ngày ban mặt, đều là đàn ông, Hàn Vũ chết tiệt đóng cửa làm gì? Lẽ nào sợ mình phi lễ? Nhất định là ẩn dấu bí mật gì không cho ai biết.
Đường Vân tức giận, nhất thời xung động suýt nữa phá cửa mà vào, đang tính tông cửa, bỗng nhiên nhớ tới túi quần có chìa khóa, vừa nãy từ chỗ Hàn Vũ cầm mà quên trả.
Đường Vân thử chìa khóa trên tay một vòng, cuối cùng tìm tới phòng ngủ, chậm rãi tra vào, khinh thủ khinh cước mở cửa, thăm dò nhìn quanh.
...
Hàn Vũ copy lại bản chính ảnh chụp của Đường Vân, khóa vào ngăn kéo, khi chuẩn bị xóa ảnh chụp trong máy, sắc mê tâm khiếu mở file, xem một tấm, xóa một tấm.
Tiểu Vân túy nhãn mông lung thật mê người, mỗi lần xem đều tuyệt đối là cực đại trùng kích thị giác, ngô, lại chảy máu mũi.
Tỉ mỉ ngẫm lại, nếu không hôm nay giữ Tiểu Vân lại, quá chén cậu ấy, sau đó--
Mãn đầu bong bóng màu hồng Hàn Vũ quá mức nhập thần, không phát hiện Đường Vân lén lút đứng sau.
Đường Vân siết chặt nắm tay, sắc mặt ửng đỏ, hai mắt trừng trừng, bộ ngực đợt lên đợt xuống, kịch liệt thở dốc, đây là, đây là--
"Hàn Vũ, anh lấy đâu ra ảnh chụp này?! Anh, anh -- anh hạ lưu! Vô sỉ!"
Tĩnh lặng chợt quát, cả kinh Hàn Vũ đang ý nghĩ kỳ quái kéo ghế dựa ngã xuống, ngã đến mông nở hoa.
"Tiểu, Tiểu, Tiểu Vân!"
Đường Vân hai mắt phun lửa, một cước đạp ghế, "Nói, đâu ra ảnh chụp này?"
"Không phải tôi chụp." Phản ứng lại Hàn Vũ trước tiên phủ nhận.
Đường Vân tuy trong cơn giận, thế nhưng còn có lý trí, lập tức tỉnh lại, "Thẳng thắn tòng khoan, chống cự tòng nghiêm, ai đưa cho anh?"
"Tôi giá cao mua ở chỗ Huyền Diệu Khả." Hàn Vũ đặc biệt cường điệu hai chữ giá cao.
Huyền Diệu Khả?
Trong đầu Đường Vân lập tức hiện lên cảnh Huyền Diệu Khả nổi giận đùng đùng nói bán ảnh lỏa của đám người Huyền Huyễn, không khỏi rùng mình.
"Sao Tiểu Khả có ảnh chụp này?"
"Lần trước cậu không phải cùng đám người Thượng Quan đi nhà Huyền Huyễn ăn sao?"
Trải qua Hàn Vũ nhắc nhở, Đường Vân lập tức nghĩ tới, "Lần tôi uống say?"
"Ừ, Huyền Diệu Khả nữ sắc lang chụp ảnh của cậu vơ vét tài sản của tôi." Hàn Vũ ủy khuất nói.
Gió nổi đầu lửa, vờ đáng thương là tất yếu.
Quả nhiên, thái độ Đường Vân lập tức mềm lại, "Anh trả bao nhiêu tiền?"
"1 vạn."
"1 vạn??"
"Không phải tiền mặt, là mua một bộ cameras cho em ấy, em ấy yêu cầu."
Đường Vân hai mắt đăm đăm, á khẩu không trả lời được.
"Bất quá, cậu yên tâm, bọn tôi là giao dịch duy nhất, em ấy đưa phim cho tôi." Hàn Vũ lấy lòng nói.
Đường Vân nhức đầu, buông chân, kéo ghế, cũng kéo Hàn Vũ dậy.
"Tiểu Vân, cậu không giận?" Hàn Vũ cẩn thận hỏi.
Đường Vân trừng anh một cái, còn có thể giận? Hảo nam không cùng nữ đấu, huống hồ là ma nữ như Huyền Diệu Khả.
Vừa quay đầu, thấy mình cả người tình dục trong máy tính, Đường Vân vội lao tới xóa ảnh chụp.
"Vì cái gì xóa, tôi nghĩ Tiểu Vân rất đẹp." Hàn Vũ tiếc hận nói.
May mà đã copy, bằng không tổn thất lớn.
Nghĩ tới mình bị xem hết, Đường Vân cả người khô nóng, vì che giấu e lệ không hiểu khởi động trong lòng, Đường Vân giận nói: "Đẹp cái đầu anh! Anh, biết chuyện không báo, cất dấu tang vật, tử tội!"
"Tang vật? Đây không phải tang vật, là bảo bối."
"Còn nói dối, xét thấy anh cố ý giấu diếm, 1 vạn kia coi như tiền phạt."
"Tôi cũng không tính đòi cậu." Hàn Vũ lẩm bẩm.
"Lại nói tiếp, lần trước anh nhốt mình trong phòng làm việc có phải cũng là, là--" Nghĩ thấy thẹn Đường Vân thế nào cũng nói không nên lời.
"Đúng vậy, tôi đang xem ảnh chụp của cậu, xem đến chảy máu mũi." Hàn Vũ thành thật thừa nhận.
"Anh--"
"Cậu đối tôi ảnh hưởng quá lớn, tôi mỗi lần xem đều chảy máu mũi, cho nên hư hỏa quá thịnh, vậy rất không tốt, sớm muộn cũng mắc bệnh thiếu máu," Hàn Vũ khổ não nói, "Tiểu Vân, nếu không cậu để tôi ôm, vậy tôi hẳn sẽ không--"
"Xuống địa ngục làm mộng xuân của anh đi!!"