Tiếng chuông không ngừng vang lên đối kẻ thèm ngủ mà nói không thể nghi ngờ là thứ tiếng căm hận nhất trên đời, đêm qua bị Hàn Vũ náo loạn nửa đêm mới ngủ Đường Vân tức giận đẩy người bên cạnh, "Đi mở cửa! Ồn chết người!"
Vừa sờ, trống không, người đâu?
Đường Vân mở mắt, phát hiện Hàn Vũ không ở trên giường, một tờ giấy bắt mắt dùng chặn giấy áp ở gối.
Đường Vân hiếu kỳ cầm qua xem.
Tôi nấu bữa sáng đặt trên bàn, tôi nghĩ cậu hẳn dậy muộn hơn tôi muộn hai tiếng, cho nên dùng nước nóng giữ ấm, phỏng chừng lúc này còn được. (Chú: cá nhân tôi không thích dùng lò vi ba, cho nên không mua. Đương nhiên, nếu cậu muốn dùng, tôi sẽ đi mua một cái, cẩn thận ngẫm lại, vẫn là đi mua đi.)
Sáng nay tỉnh lại, thấy cậu trong lòng tôi, cảm giác này thật như lời mấy nữ sinh nói, hạnh phúc đến nổi bong bóng! ^0^
Cảm giác tốt đẹp này tôi muốn sở hữu vĩnh viễn, cho nên trải qua thâm tư thục lự, tôi thấy cần phải dọn đồ cậu tới trước khi cậu kịp đổi ý, tiện đường trả phòng thuê của cậu, đây là nguyên nhân khi cậu dậy tôi không ở bên cạnh, không cần nhớ tôi, tôi rất nhanh sẽ về.
Vũ
Đường Vân đen mặt xem xong, khóe miệng co quắp vài cái, triệt để hết chỗ nói.
Thực sự là vô lại không hơn không kém! Sao mình lại thích anh ta? Hiện tại vứt bỏ còn kịp không?
Lúc này, tiếng chuông cửa reo liên tục cuối cùng ngừng.
Đường Vân xoa lỗ tai, cuối cùng thanh tĩnh!
Anh tiện tay bắt lấy gối đầu, vừa định ngủ tiếp, chuông cửa lại reo.
Đường Vân nhịn không được mắng, kẻ nào không biết điều như vậy! Nếu reo lâu, không ai mở cửa đã nói rõ không người, còn dùng sức ấn, rất đáng ghét!
Đường Vân gãi tóc vài cái, không tránh được đứng lên.
...
Đường Vân mở cửa, phát hiện bên ngoài cư nhiên không ai, thế nhưng khi tay anh vặn nắm cửa chuông vẫn reo, ban ngày ban mặt, sẽ không gặp cái kia đi? Sớm biết hẳn hỏi Huyền Huyễn một lá bùa hộ thân.
Đường Vân thấy cổ âm phong thổi qua bên chân, hàn khí ứa lên, đang tính đóng cửa, bỗng nhiên giọng một đứa bé vang lên: "Chú ơi, có thể mời cháu ăn không?"
Thanh âm thình lình cả kinh Đường Vân suýt nữa thất thanh kêu to, anh cúi đầu vội nhìn, thấy Lâm Lâm không biết từ đâu chui ra, lúc này duyện ngón tay vẻ mặt hài lòng nhìn mình.
"Chú ơi, mời cháu ăn được không? Cháu đói bụng."
Đường Vân khép lại cái miệng há to của mình, kinh dị hỏi: "Lâm Lâm cháu tới lúc nào?"
"Cháu vẫn đứng đây, sáng sớm cháu thấy một chú khác ra ngoài, thế nhưng chú không có, cháu ấn chuông cửa thật lâu, cũng không thấy chú mở cửa, cho nên lại ấn." Lâm Lâm khờ dại nói.
Vẫn đứng đây? Thế nhưng, thế nhưng vừa nãy mình không thấy?
Đường Vân nhịn không được quan sát Lâm Lâm vài lần, thầm nghĩ: cô bé này chẳng lẽ không phải người?
Lâm Lâm thấy Đường Vân xuất thần nghĩ chuyện, không khỏi mếu máo, quay đầu bắt gặp trên bàn đặt một cái hộp, cô bé lập tức chuyển mắt, đoán nó có phải đồ ăn.
Cô bé kéo ống tay áo Đường Vân, đáng thương nói: "Chú ơi, cháu đói bụng!"
Lại đói? Đường Vân kinh nghi bất định, lời đêm qua Hàn Vũ nói nổi lên trong đầu.
Người phụ nữ nói Lâm Lâm rõ ràng vừa cơm nước xong, thế nhưng không lâu sau lại nói đói.
Cho dù sinh giun đũa, cũng không thể đói nhanh như vậy! Đường Vân nghĩ thầm.
Lâm Lâm thấy Đường Vân vẫn không để ý mình, buông bàn tay túm ống tay áo Đường Vân, từ bên cạnh chui qua, chạy đến bên bàn xốc hộp, cầm lấy bát, cứ vậy từng ngụm từng ngụm ăn.
Đường Vân phản ứng lại thấy bữa sáng Hàn Vũ chuẩn bị không trải qua mình đồng ý đã bị ăn, tuy nói tính toán với một đứa bé rất ấu trĩ, thế nhưng anh quả thật khó chịu, vốn tối qua có chút thích Lâm Lâm, mà giờ chút ấy cũng tan thành mây khói, bị một tình tự cùng loại chán ghét thay thế.