"Trộm mộ?" Huyền Huyễn giật mình, nuốt xuống khối bánh hạnh đào ăn phân nửa, cổ quái nhìn Tiêu Xuân Thu vẻ mặt chờ mong hồi lâu, chậm rãi hỏi: "Tôi có chỗ tốt gì?"
Tiêu Xuân Thu tức giận nói: "Cậu có thể đừng thực tế vậy không? Có chút ảo tưởng ngày mới vui!"
Huyền Huyễn bốc một khối bánh hạnh đào bỏ vào miệng, mồm miệng không rõ nói: "Thật xin lỗi, tôi đã qua cái tuổi ảo tưởng. Không như anh, vẫn là thiếu nữ hoài xuân."
Thiếu nữ hoài xuân??
Tiêu Xuân Thu oán hận, cảm thấy đôi khi nói chuyện với Huyền Huyễn quả thật tức chết người không đền mạng.
Tiêu Xuân Thu bốc một khối bánh hạnh đào, hung hăng cắn một ngụm, hả giận.
Di? Bánh hạnh đào này không sai.
Huyền Huyễn nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy chỗ bánh không còn bao nhiêu, trẻ con nói: "Đây là của tôi, không cho ăn!"
Tay Tiêu Xuân Thu dừng giữa không trung, choáng váng.
Nhìn Huyền Huyễn mang theo khoe khoang cắn một miếng bánh hạnh đào, Tiêu Xuân Thu mây đen đầy đầu, ngoài cười trong không cười nói: "Chúc mừng cậu, keo kiệt lại tăng một cấp, còn là cấp rất lớn."
Huyền Huyễn ngoảnh mặt làm ngơ, chiếm lấy đĩa bánh ăn mùi ngon, ánh mắt liếc xéo đi kèm khiêu khích.
Tiêu Xuân Thu nhụt chí, rốt cuộc nhận rõ sự thật: trừ phi Huyền Huyễn nguyện ý, bằng không đừng mong cậu ta bị thiệt.
Không có bánh ăn, Tiêu Xuân Thu không thể làm gì khác hơn là uống trà, may mắn trà này cũng không sai.
"Nói thật, cậu đi hay không?"
"Để tôi nghĩ đã." Huyền Huyễn trả lời ba phải cái nào cũng được.
"Cậu tính nghĩ bao lâu?"
Huyền Huyễn không trả lời, hỏi: "Thượng Quan Hiên biết anh đi trộm mộ với ông chú Hồ sao?"
"Chưa nói, tôi định tiền trảm hậu tấu, sau đó báo cho cậu ấy." Tiêu Xuân Thu có chút giảo hoạt nói.
Huyền Huyễn tự tiếu phi tiếu, "Quả nhiên là cận chu giả xích, cận mặc giả hắc."
"Ý gì?" Tiêu Xuân Thu không giải thích được.
"Ý Tiểu Nguyệt là anh sống với Thượng Quan Hiên lâu, trở nên thông minh." Nguyệt Vũ ôm sóc chuột bị mình tắm rửa từ phòng tắm đi ra.
"Sao cậu ở đây? Bệnh viện nghỉ? Không đúng, anh tôi sáng nay đi làm."
"Tôi xin nghỉ không được sao?"
"Được, sao không được? Suýt nữa quên cậu là thổ bá vương." Tiêu Xuân Thu trêu chọc.
Nguyệt Vũ cười, bỏ sóc chuột thơm phức vào lòng Huyền Huyễn.
Sóc chuột thuận thế cắn một miếng trên cái bánh hạnh đào Huyền Huyễn cầm ăn phân nửa.
"Vật nhỏ không lễ phép." Huyền Huyễn vươn tay bắn mũi nó.
Sóc chuột xèo xèo gọi hai tiếng, ôm bánh hạnh đào ăn vui vẻ.
Tiêu Xuân Thu chua nói: "Thì ra địa vị của tôi không bằng một con sóc."
Nguyệt Vũ hoang mang, "Ý gì?"
"Huyền Huyễn keo kiệt, bánh hạnh đào không cho tôi ăn, lại cho sóc chuột ăn."
Nguyệt Vũ sửng sốt, lập tức mặt mày rạng rỡ, "Đó là đương nhiên, bánh hạnh đào là tôi làm."
"Cậu làm?"
Nhìn Tiêu Xuân Thu ngạc nhiên, Nguyệt Vũ hỏi: "Rất kỳ quái sao?"
"Rất kỳ quái, ấn tượng cậu cho người ta là một quý tộc công tử, thực sự không tưởng tượng được cảnh mười ngón tay cậu dính nước mùa xuân là thế nào."
Nguyệt Vũ bật cười.
"Anh tan ca? Thượng Quan Hiên không đi cùng anh?"
"Cũng không tính, tôi thân gánh trách nhiệm nặng nề."
"Thân gánh trách nhiệm nặng nề? Trách nhiệm gì?"
"Thuyết phục Huyền Huyễn."
"Thuyết phục Tiểu Nguyệt làm gì?"
"Đi trộm mộ với bọn tôi đi, sao, cậu có hứng thú?"
"Trộm mộ?"
Nguyệt Vũ nghĩ một chút, thành thật nói: "Có hứng thú, vì sao anh đột nhiên đổi nghề làm kẻ trộm mộ?"
"Thượng lương bất chính, hạ lương oai, đây là lỗi của ông chú Hồ."
Nghe xong chuyện Tiêu Xuân Thu kể, Nguyệt Vũ không khỏi buồn cười, nghĩ cảnh cục Tiêu Xuân Thu thật có ý tứ.
"Thế nào? Đi không? Tôi không tin hai người không hứng thú trộm mộ." Tiêu Xuân Thu cực lực giật giây.
Huyền Huyễn thanh thản nói: "Tôi là cảm thấy hứng thú, thế nhưng tôi nghĩ có âm mưu."
"Âm mưu? Âm mưu gì?" Tiêu Xuân Thu nghi hoặc.
"Tôi trực giác chuyện này có âm mưu."
Tiêu Xuân Thu lắc đầu, "Không thấy. Tôi nghĩ cậu rất đa tâm, nghĩ một chuyện luôn thích thất nhiễu bát loan."
Huyền Huyễn liếc trắng, lười nói với Tiêu Xuân Thu.
Nguyệt Vũ là rất muốn đi, thử nhìn Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn có chút bất đắc dĩ, "Đi không vấn đề, nói với cục trưởng các anh, trước trả 5000 đôla."
Tiêu Xuân Thu kinh hách, "Cậu đừng ác vậy?"
"Là cần ác vậy." Huyền Huyễn đương nhiên.
Nguyệt Vũ buồn cười, ghé bên tai Huyền Huyễn nhỏ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, sao tôi nghĩ cậu trong lúc cháy nhà mà đi hôi của?"
Huyền Huyễn cười tủm tỉm, "Tôi thấy ông chú Hồ kia là một tài chủ, không xảo trá chú ấy, xảo trá ai?"