Con cún tựa hồ không nghe được tiếng Huyền Huyễn quát, đuổi theo cô bé chạy ra ngoài.
Huyền Huyễn oán hận nói: "Vong ân phụ nghĩa!"
Nguyệt Vũ bị tức giận thình lình xảy ra của Huyền Huyễn hoảng sợ, lo lắng hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu giận gì?"
Huyền Huyễn lấy tay vỗ trán, "Tôi ghét bị người lợi dụng."
"Cậu bị ai lợi dụng?" Tiêu Xuân Thu kinh ngạc không hiểu.
"Con cún kia!" Huyền Huyễn vẻ mặt căm giận.
Đầu mọi người có chút chuyển không được, ông chú Hồ lắp bắp hỏi: "Nó thế, thế nào lợi dụng cháu?"
Huyền Huyễn không trả lời, một lát, cậu lẩm bẩm: "Kỳ thực ngẫm lại cũng không có gì để giận, tôi cũng không có hại, quên đi."
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong lòng không khỏi nghĩ Huyền Huyễn có phải bị quỷ phụ thân không?
Huyền Huyễn vỗ quần áo, "Thừa dịp lũ ruồi này chạy, chúng ta đi thôi."
Tiêu Xuân Thu cẩn thận hỏi: "Huyền Huyễn, cậu không sao chứ?"
Huyền Huyễn liếc trắng, "Tôi có thể có sao? Ở đây không khả năng có chuyện nhất là tôi."
"Thối thí!"
"Đây gọi là tự tin."
Tiêu Xuân Thu quay đầu nói với mọi người: "Là thật không sai, ngoại trừ cậu ta, còn ai độc mồm như vậy."
Ông chú Hồ nhất thời thở dài một hơi, "Suýt nữa nghĩ cháu trúng chiêu."
Huyền Huyễn phất tay, "Tới phiên Tiểu Thường cũng không tới phiên cháu!"
Tiểu Thường vẻ mặt đau khổ nói: "Huyền Huyễn, cậu dự định để tôi lo lắng phải không?"
"Thứ dữ nhất ở đây đều đi, không có gì nguy hiểm, yên tâm."
Thượng Quan Hiên tâm niệm khẽ động, "Thứ dữ nhất? Cậu nói cô bé vừa nãy?"
"Ừ."
"Cô bé dữ? Tôi thấy ngoại trừ giống yêu, không có gì a." Nguyệt Vũ không giải thích được.
"Lẽ nào cô bé là mãnh quỷ?" Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ hỏi.
"Không phải người, cũng không phải quỷ, nếu không nhìn lầm, hẳn là thỏ yêu."
"Thỏ yêu? Thỏ cũng biến thành yêu quái?" Tiểu Thường hồ nghi hỏi.
"Vì sao không thể? Vạn vật bình đẳng, thứ gì cũng có thể là yêu."
"Thỏ rất dịu ngoan, vì sao nói cô bé dữ?"
"Cô bé cả người đầy mùi máu tươi, sát khí rất nặng, tôi trực giác không thích."
"Cô bé ngâm trong huyết trì lâu như vậy, có mùi máu tươi cũng bình thường." Nguyệt Vũ nói.
Huyền Huyễn lắc đầu, "Không phải mùi máu tươi bình thường."
"A a a!" Tiêu Xuân Thu đột nhiên cả tiếng kêu thảm.
"Làm sao vậy?" Thượng Quan Hiên cấp thiết hỏi.
Tiêu Xuân Thu ôm đầu rên rỉ: "Yêu tinh? Tôi lần đầu thấy yêu tinh, sớm biết chụp tấm ảnh, Huyền Huyễn, đều tại cậu, không nói sớm!"
Trán Thượng Quan Hiên chảy ra một giọt mồ hôi thật lớn, hết chỗ nói.
"Anh nếu chụp được, tôi cùng anh họ Tiêu." Huyền Huyễn tức giận nói.
"Cậu nói cô bé sát khí nặng, chúng ta thả cô bé ra, có thể xảy ra chuyện không?" Dương Lăng nghi hoặc hỏi.
Huyền Huyễn dừng một chút, "Không biết, nghiệt hình thành luôn có nguyên nhân, có thể hóa giải nghiệt của cô bé không hẳn không phải chuyện tốt."
Tiểu Thường chà xát cánh tay, "Khoan hãy nói, chúng ta ra ngoài rồi tính, lạnh quá."
Bọn họ hồi thần, ba chân bốn cẳng thu thập mọi thứ, Tiêu Xuân Thu và ông chú Hồ kéo ba ba đã chết lên, chém đứt xích sắt trên người nó, nâng đi quan tài hồng ngọc.
Ra nhà đá, Nguyệt Vũ hỏi Huyền Huyễn: "Lũ ruồi này vì sao thấy thỏ tinh đã bỏ chạy?"
"Đại khái ngửi được nguy hiểm."
Tiêu Xuân Thu quay súng trên tay, "Lẽ nào chúng ta không nguy hiểm, vì sao thấy chúng ta không chạy?"
"Ba ba tướng quân còn chưa chết, ruồi làm sĩ không thể ném nó bỏ chạy." Tống Tiếu Ngự cười nói.
"Cậu cho chúng là người? Có nghĩa khí, có kỷ luật như vậy." Tiểu Thường xì nói.
"Cũng không khác nhau, như Nguyệt Vũ nói, ruồi cũng có tính xã hội giống ong mật, chúng có nghĩa khí là bình thường."
Dương Lăng nhỏ giọng nói với ông chú Hồ: "Tiểu Hồ, người cậu lần này mang tới thật không biết sợ, cường nhân."
Ông chú Hồ mi phi sắc vũ, "Đương nhiên, cũng không nhìn là ai lãnh đạo."
Thấy ông chú Hồ như vậy, Dương Lăng không khỏi có chút tâm dương khó nhịn, rất muốn đẩy ngã ông chú Hồ lang hôn, nhưng ngại thời gian địa điểm không đúng, không thể làm gì khác hơn là đè xuống ý niệm dâng lên.
Đi một hồi, mọi người lại tới ngã rẽ, nhìn con đường bên phải, không hẹn mà cùng, bọn họ dừng bước.