Nhìn Tiêu Xuân Thu, ông chú Hồ và Tiểu Thường vây quanh quan tài làm đến khí thế ngất trời, Thượng Quan Hiên, Dương Lăng và Tống Tiếu Ngự ăn ý đối Huyền Huyễn làm một lễ chú mục "quan ái".
Huyền Huyễn cười đến vân đạm phong khinh, một bộ cao nhã người vật vô hại.
Bọn họ không khỏi thở dài, thực sự không thể trách Huyền Huyễn, thực sự không thể trách, là người của mình bị quỷ mê tâm khiếu, không, là tài mê tâm khiếu mà thôi.
Bị Tiêu Xuân Thu "bỏ qua một bên" tiểu hồ ly trợn tròn mắt thật lâu, mới gian khổ bò lại bên Thượng Quan Hiên.
Huyền Huyễn ôm lấy tiểu hồ ly, tiến hành dụ dỗ đầu độc: "Tiểu Tiểu Thượng Quan, mày không cần lưu luyến nhà bọn họ, tới nhà bọn tao đi. Mày xem, Tiêu Xuân Thu xấu với mày cỡ nào."
Nghe được bốn chữ "Tiểu Tiểu Thượng Quan", Thượng Quan Hiên nhịn không được rùng mình, nổi da gà.
Anh ôm lấy tiểu hồ ly, ngoài cười trong không cười nói: "Tôi tốt với nó là được."
Huyền Huyễn ha hả nở nụ cười, trừng mắt nhìn, "Tiêu Xuân Thu là quỷ hẹp hòi, giận lên nói không chừng làm một nồi nấm hương hầm hồ ly, Nguyệt Vũ, thịt hồ ly ăn ngon sao?"
Nhìn tiểu hồ ly lạnh run, Nguyệt Vũ nhịn cười, liếm môi, "Hẳn là ngon."
Tiểu hồ ly càng thêm kinh khủng, bất an giãy dụa trong lòng Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên ôn nhu vuốt bộ lông nhẵn bóng của nó, "Đừng sợ, tao sẽ không thương tổn mày."
Huyền Huyễn lén lấy điện thoại, chụp nhanh một bức.
Nguyệt Vũ giảo hoạt cười nhẹ, "Tiểu Nguyệt, cậu lúc nào bị Tiểu Khả làm hư?"
"Hư! Chúng ta lần này đi không nói cho Tiểu Khả, trở về nhất định bị em ấy cằn nhằn, phải làm chút thi thố bổ cứu mới được."
Nguyệt Vũ sờ cằm, cùng Huyền Huyễn nhìn nhau, hiểu ý cười đến ác liệt cực kỳ.
Bị hãm hại Thượng Quan Hiên hồn nhiên không biết, tiếp tục đứng đấy trấn an tiểu hồ ly.
"Úc!"
Tổ ba người "nỗ lực phấn đấu" phát ra một tiếng hoan hô thắng lợi, cũng không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, cư nhiên không chút tổn hao đã mở ra còng tay, còng chân của cô bé, không hổ là nhân viên cảnh vụ chuyên nghiệp.
Vừa nãy còn có chút sợ Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu cư nhiên hợp lực bế cô bé từ quan tài ra, ghé ở đó thì thầm gõ gõ quan tài hồng ngọc.
Nhìn ba tham tiền cuồng nhiệt này, ba người còn lại bỗng nhiên nghĩ tiền đồ khi sáng khi tối.
So với bọn họ nhiệt tình, luôn bị coi là tham tiền Huyền Huyễn trái lại đối cô bé như nữ yêu kia có hứng thú, thậm chí không thèm nhìn quan tài hồng ngọc, kéo Nguyệt Vũ ngồi trên đất hy vọng có thể cứu tỉnh cô bé.
Tổ ba người Tống Tiếu Ngự, Thượng Quan Hiên, Dương Lăng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ giữ chức "canh gác", phòng ngừa lũ ruồi bất động đột nhiên khó dễ.
"Đây là một người bình thường, sao có thể sống trong huyết trì lâu như vậy?" Nguyệt Vũ nghĩ mãi không ra.
Huyền Huyễn nâng má, nói giỡn hỏi: "Anh xác định cô bé không có mang cá?"
"Cô bé không có, tôi có, kỳ thực tôi là nam mỹ nhân ngư."
"Anh? Mỹ nhân còn có thể, về phần ngư, anh nếu là ngư, tôi hầm anh ăn."
"Tôi nguyện ý bị cậu ăn."
Hai người ở đó thấp giọng nói giỡn, con cún vẫn theo bên chân Huyền Huyễn chen qua bọn họ, nhắm về phía mặt nữ hài như tuyết yêu liếm.
Thấy thế, Nguyệt Vũ định ngăn cản, Huyền Huyễn tâm niệm khẽ động, khoát tay.
Con cún liếm mặt tiểu cô nương một lần, sau đó liếm tay, liếm chân trần.
Nguyệt Vũ ghé vào tai Huyền Huyễn nói: "Tiểu Nguyệt, sao tôi nghĩ con cún này là tới cứu người?"
Huyền Huyễn dùng ánh mắt sắc bén chằm chằm con cún, hừ một tiếng.
Cảm giác đứng ngồi không yên khiến con cún cứng lại, quay đầu sợ hãi nhìn Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn mất hứng liếc nó, đông mặt.
Nó càng sợ, cọ cọ đến cạnh Huyền Huyễn, xung quanh loạn chuyển.
Nhìn hành vi ấu trĩ khi dễ tiểu động vật của Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ sủng nịch cười cười.
Huyền Huyễn tính hù dọa con cún, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Thanh âm rất nhẹ, nhưng cũng rất rõ, chính là xa lạ.
Đang lật quan tài lại Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường động tác nhanh chóng ném quan tài, rút súng.
Huyền Huyễn nhàn nhạt nói: "Nếu tỉnh, vậy mở mắt ngồi dậy đi, có gì buồn cười."