Bấm chuông đã lâu, bên trong không chút động tĩnh.
"Chẳng lẽ không ở nhà?" Tiểu Thường suy đoán.
"Có thể."
Lúc định ấn lại, cửa sát vách mở ra, một người đàn bà trung niên ló đầu.
Người đàn bà trung niên trên dưới quan sát Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường, hỏi: "Các anh tìm cô Liêu?"
"Phải, cô ấy không ở nhà?"
"Các anh đến không đúng lúc, cô Liêu vừa đi xa nhà."
"Đi xa nhà?" Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường nhìn nhau.
Tống Tiếu Ngự hỏi: "Sao bác biết cô ấy đi xa nhà?"
"Cô ấy vừa đưa chìa khoá cho tôi, nhờ tôi thay cô ấy chăm sóc hoa cỏ ở sân thượng, vì cô ấy không xác định lúc nào về, vì thế, cô ấy trả tôi một nghìn nguyên, tôi đã nói không cần, tưới nước không phải việc khổ cực gì." Người đàn bà trung niên liên miên cằn nhằn.
"Cảm ơn bác báo cho, bằng không chúng cháu đi một chuyến tay không."
"Không khách khí, các anh tìm cô Liêu có chuyện gì? Cô ấy nói với tôi nếu có người tới lấy đồ, có thể để bọn họ vào, cô ấy đặt trên bàn, các anh có phải họ Thượng Quan hoặc họ Tống?"
Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường ngạc nhiên, sao Liêu Văn Quyên biết bọn họ sẽ tới?
Giật mình một chút, Tống Tiếu Ngự nói: "Cháu họ Tống, gọi Tống Tiếu Ngự."
Người đàn bà trung niên nhìn Tống Tiếu Ngự một cái, "Có thể cho tôi xem CMND của cậu không, cô Liêu tín nhiệm tôi như vậy, tôi không thể để người lạ tuỳ tiện vào nhà cô ấy, cho nên thứ lỗi."
"Không sao."
Nhìn CMND của Tống Tiếu Ngự, người đàn bà trung niên lúc này về nhà cầm chìa khoá, mở cửa để hai người vào.
Vừa vào cửa, có thể thấy một phong thư đặt ở bàn cơm, Tiểu Thường bước lại cầm, quay đầu hỏi Tống Tiếu Ngự: "Cô ấy muốn chúng ta xem phong thư này?"
Tống Tiếu Ngự quan sát phòng khách một hồi, "Hẳn vậy, phòng khách cũng chỉ có cái bàn này."
"Vậy về xem?" Tiểu Thường hỏi.
"Cũng được, cầm đi thương lượng với Thượng Quan."
...
Tiêu Xuân Thu đọc bức thư của Liêu Văn Quyên hai lần, "Đầu lưỡi Trương Tiểu Bình là Liêu Văn Quyên cắt, vậy mắt Trương Tiểu An, cánh tay Trương Tiểu Hoan?"
"Không phải cô ấy làm." Thượng Quan Hiên nói.
"Dùng cái gì để thấy? Tuy tôi cũng tin không phải cô ấy làm."
"Vậy cậu vì sao tin?" Thượng Quan Hiên hỏi ngược.
Tiêu Xuân Thu giơ bức thư trong tay, "Vì thứ này."
"Vậy không phải kết thúc."
Người đọc lá thư, đều có thể từ những hàng chữ cảm nhận áy náy và hối hận thâm thiết của Liêu Văn Quyên, một kẻ có ý định lừa dối không thể viết ra lá thư này, nếu cô ấy thực sự nhận ra sai lầm của mình, cô ấy sẽ không giấu diếm.
"Vậy cần phát lệnh truy nã tìm Liêu Văn Quyên về không?"
Thượng Quan Hiên suy nghĩ một chút, "Tạm thời không cần, bất quá phải chế tạo cảnh giả."
"Chế tạo cảnh giả?" Tiêu Xuân Thu bừng tỉnh đại ngộ, "Tôi đã biết, cậu muốn dẫn xà xuất động."
"Thông minh, các cậu phát hiện không, từ đầu lưỡi Trương Tiểu Bình bị cắt tới cánh tay Trương Tiểu Hoan bị cắn, là không có khoảng cách thời gian, khoảng cách thời gian tôi nói là hơn một ngày, bốn anh em Trương Tiểu Bình mỗi ngày một người bị độc thủ, giờ chỉ còn Trương Tiểu Hỉ, tôi nghĩ hung thủ nhất định động thủ ở hôm nay. Có vài kẻ thích làm việc theo kế hoạch, hiển nhiên, hung thủ cũng là một kẻ có kế hoạch."
"Cho nên cậu tính thả ra tin tức chúng ta biết hung thủ là ai, hơn nữa hung thủ đã chạy thoát, để hung thủ chân chính buông tâm đề phòng."
"Lẽ nào các cậu không thừa nhận đó là cách tốt?"
"Cách là tốt, bất quá, Thượng Quan Hiên, hung thủ là ai, cậu có manh mối không?" Tiêu Xuân Thu hồ nghi hỏi, "Sao tôi nghĩ cậu hình như biết hung thủ là ai?"
"Không xác định, có một số việc còn cần chứng thực."
"Cậu hoài nghi ai? Hung thủ là ai?" Tiêu Xuân Thu, Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường kêu lên hỏi.
"Hỏi Huyền Huyễn."