Liêu Văn Quyên ôm gối cuộn mình ngủ trên sô pha.
Cô ngủ rất không yên, lông mi không ngừng run rẩy.
Xung quanh trắng xoá, Liêu Văn Quyên không biết mình ở đâu.
Cô ôm cánh tay, tâm kinh đảm chiến bước về phía trước.
Sương mù dày đặc loãng dần, cảnh vật xung quanh từ từ mà rõ.
Đây không phải nhà trẻ sao?
Liêu Văn Quyên nghi hoặc nhìn quanh.
Bỗng nhiên, cô thấy một người phụ nữ bụng lớn đi tới trước mặt.
Đây không phải mình sao?
Liêu Văn Quyên che miệng kinh hô.
Đúng vậy, đó là mình nửa năm trước, khi đó mình mang thai chín tháng, sắp sinh.
Nhìn mình vừa đi vừa vuốt bụng vẻ mặt hạnh phúc, cả người tràn đầy quang huy mẫu tính, Liêu Văn Quyên vô thức xoa bụng, con cô đã mất, đã mất...
Cô nhớ kỹ ngày đó là khai giảng học kỳ mới, cô về hỗ trợ xử lý văn kiện, vì ngồi mệt quá, cho nên ra ngoài.
Chính là ngày đó, ngày đó con cô không còn...
Cô đời này vẫn nhớ kỹ, ngày đó là ngày giỗ của đứa bé cô chưa kịp sinh ra.
Mình bụng lớn ngồi phơi nắng ở ghế sân trường, ánh nắng ấm áp, nhìn tụi nhỏ hoạt bát khả ái dưới dương quang, cô nghĩ về đứa con của mình, tưởng tượng nó mở mắt cười với cô, tưởng tượng nó như con khỉ bò tới bò lui, khoé miệng không tự giác lộ ra nụ cười an tường.
Bỗng nhiên, cô cảm giác một bàn tay đặt lên bụng.
Cô thất kinh, vội cúi đầu nhìn, bắt gặp hai đứa bé không biết bao thuở chạy tới cạnh, lúc này hiếu kỳ vươn tay xoa bụng cô.
Cô nhận ra, đây là một đôi song bào thai, gọi Trương Tiểu Bình, Trương Tiểu An, bọn họ còn một đôi song bào thai em gái, gọi Trương Tiểu Hoan, Trương Tiểu Hỉ.
Nhìn hai đứa bé hầu như giống nhau như đúc này, cô vuốt bụng ảo tưởng bụng mình không biết có hai bảo bối không.
"Cô ơi, bụng cô có em bé sao?" Trương Tiểu An dùng mặt vuốt bụng cô hỏi.
Cô cười gật đầu, vừa định nói gì, Trương Tiểu Bình bên cạnh bỗng nhiên khinh thường nói: "Chết rồi!"
Nàng cứng lại, giật mình nhìn Trương Tiểu Bình.
"Chết rồi!" Trương Tiểu Bình lại chỉ bụng cô nói câu đó, sau đó kéo em trai chạy.
Chết chết? Đây là ý gì? Cô nghe người ta nói, trẻ con đôi khi có thể thấy những thứ người lớn không thấy, lẽ nào——
Cô cúi đầu nhìn bụng mình, cự tuyệt nghĩ, thằng nhóc thối kia thật không đáng yêu!
Thế nhưng hai chữ "chết rồi" này như ma chú, lái đi không được, cô nỗ lực không nghĩ, thế nhưng luôn không khống chế được miên man tới nó.
Cô hoảng hốt về phòng làm việc, vừa định ngồi xuống lại không cẩn thận đụng trúng bàn, bụng nhất thời quặn đau, cô kinh hoảng che bụng, thậm chí cảm giác dịch thể ấm áp chảy xuống hạ thể, không, không, bé con của cô, bé con...
.........
......
...
Tuy bác sĩ nói thai cô vốn dĩ là thai chết, nói cô phải lấy ra, thế nhưng cô cự tuyệt tin tưởng, bé con của cô thế nào là thai chết, ngày đó cô còn cảm giác nó đang đạp, nếu không phải Trương Tiểu Bình nói hai chữ kia khiến cô tâm thần đại loạn, sao cô không cẩn thận đụng trúng bàn, sao sẽ?!
Trương Tiểu Bình, là thằng bé, là thằng bé hại chết bé con của mình, là thằng bé...
...