"Thượng Quan Hiên, con, con cậu?" Tiêu Xuân Thu lắp bắp hỏi.
Thượng Quan Hiên liếc bụng Tiêu Xuân Thu, nhướng mày: "Cậu có thể sinh?"
Mặt Tiêu Xuân Thu nhất thời đỏ bừng, hầu như rống: "Cậu nói bậy bạ gì đó?"
Thượng Quan Hiên để Trầm Liễu vào lòng Tiêu Xuân Thu, cười sờ đầu Tiêu Xuân Thu, sau đó lại sờ đầu Trầm Liễu.
Đường Vân chảy nước miếng, một nhà ba người a!
Tiêu Xuân Thu lớn vậy, vẫn là lần đầu ôm trẻ con.
Vật nhỏ mềm mại, thơm tho, khiến anh thụ sủng nhược kinh, nơm nớp lo sợ, rất sợ một cái không cẩn thận, ngã hư bảo bối trong lòng.
Trầm Liễu vươn cánh tay nhỏ bé ôm cổ Tiêu Xuân Thu, có chút hoang mang, nhìn Tiêu Xuân Thu thanh tuấn, tự hỏi nên gọi anh hay chị?
Tóc rất ngắn, hẳn là nam sinh, thế nhưng lần trước thấy một chị cũng tóc ngắn, đôi mắt thật to, bình thường chỉ có mắt của nữ sinh mới có thể to như vậy...
"Chị?" Thằng bé không xác định kêu một tiếng.
Nghe tiếng chị này, Đường Vân và Tiểu Thường rất không nể tình ôm bụng cười to.
"Chị, chị! Ha ha!" Tiểu Thường quái thanh quái khí kêu.
Thượng Quan Hiên cũng không nhịn được mỉm cười.
Tiêu Xuân Thu hổn hển vươn chân đá Tiểu Thường, song song không quên sửa đúng Trầm Liễu: "Là anh, không phải chị."
Tiểu Thường vừa tránh, vừa la: "Trước mặt trẻ nhỏ không thể dùng bạo lực."
"Úc!" Trầm Liễu phi thường ngượng ngùng đỏ hồng khuôn mặt.
Thằng bé này thật đáng yêu!
Tuy nghĩ sai giới tính, bất quá đây là lỗi của Thượng Quan Hiên, Tiêu Xuân Thu liếc mắt đã thích Trầm Liễu.
Anh hôn mặt Trầm Liễu, "Em tên gì?"
"Trầm Liễu, em là Trầm Liễu."
Đồng âm giòn tan, mềm mại, dẫn đến Tiểu Thường, Đường Vân vây lại bắt đầu đùa Trầm Liễu.
Trầm Liễu khanh khách cười thật vui.
Văn Tiểu Quân cắn ngón tay, đố kỵ nhìn thân thân Tiểu Liễu bị người trái hôn phải hôn, chua đến bốc khói.
Lại nhịn một hồi, Văn Tiểu Quân quả thật không nhịn được nữa, thằng bé cả tiếng kháng nghị: "Trầm Liễu là của em, các anh không thể hôn, không thể hôn!"
Tiểu Thường quay đầu nhìn Văn Tiểu Quân gấp đến độ sắp khóc, ý định đùa thằng bé: "Em là ai? Em em ấy? Vì sao không thể hôn? Hôn là thích nha!"
"Cậu ấy là vợ em!"
"Phốc!" Tiểu Thường cười văng.
Trầm Liễu giận, "Em mới không phải vợ cậu ấy, cha nói đúng, cậu là tiểu vô lại! Cậu cậu là đại vô lại!"
Văn Tiểu Quân nóng nảy, chạy quanh Tiêu Xuân Thu, thỉnh thoảng ngưỡng đầu nhìn Trầm Liễu, đáng thương hề hề.
Thấy thằng bé đáng thương vậy, cứ như bị mình khi dễ, Tiêu Xuân Thu tính thả Trầm Liễu, ai biết Trầm Liễu không chịu, ôm cổ Tiêu Xuân Thu không tha.
Tiêu Xuân Thu không cách nào, không thể làm gì khác hơn là ôm thằng bé.
Tiểu Thường thấy Văn Tiểu Quân mũi đỏ rực, mắt chớp giọt nước, nghĩ trẻ con thực sự nói khóc là khóc, rất có ý tứ, khom lưng ôm lấy, lau nước mắt cho thằng bé, "Đàn ông con trai thế nào nói khóc đã khóc?"
"Cậu nói, không vui là không vui, vì sao phải nghẹn?"
Tiểu Thường ngẩn ra, nghĩ cách vị cậu này giáo dục thật đúng đặc biệt.
"Thượng Quan Hiên, cậu có quan hệ gì với đứa bé này?"
Tiêu Xuân Thu phi thường lưu ý vấn đề này, được rồi, bọn họ không phải cha con, thế nhưng đứa bé này vừa thấy Thượng Quan Hiên đã thân thiết, khiến anh có chút lo lắng.
Thượng Quan Hiên chưa kịp trả lời, Trầm Liễu đã hỏi: "Em hôm nay mới quen anh ấy, tính quan hệ gì?"
Tiêu Xuân Thu nhất thời không nói, không biết trả lời ra sao.
Tống Tiếu Ngự cười nói: "Quan hệ giữa anh và em, tuy rằng anh này già tí."
"Chí ít không già bằng cậu." Thượng Quan Hiên nói một câu.
"Không sai." Tiêu Xuân Thu lập tức phụ hoạ.
Tống Tiếu Ngự không cho là đúng, "Tiểu Thường không chê tôi già là được."
Đường Vân nhìn cái này, lại nhìn cái kia.
Kỳ quái, bất quá hai ngày, tình cảm mấy người này thế nào đột nhiên tăng mạnh?