Huyền Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 6

"Người sống? Không thể nào." Nguyệt Vũ không tin, "Từ ảnh chụp đến xem, người này da trên người đều bị lột xuống, có chút bộ vị thậm chí chân da cũng mất, quả thực là máu thịt lẫn lộn, trừ phi lập tức cầm máu, bằng không không khả năng sống sót."

Tiêu Xuân Hạ tán thành quan điểm của Nguyệt Vũ.

Huyền Huyễn hỏi: "Tiểu Khả, ảnh chụp này em lấy đâu ra?"

"Vừa chụp, lúc em đi tìm Tiểu Hạ, đụng phải người này được đưa vào, vì nghĩ không bình thường, cho nên chụp."

"Vậy em nói người này còn sống không?"

"Anh ta khàn giọng thảm thiết, đương nhiên sống."

"Vậy hiện tại nhất định đã chết." Nguyệt Vũ chắc chắn.

...

Người kia quả nhiên chết, hơn nữa tử trạng cực kỳ kinh khủng, da trên người không một khối hoàn chỉnh, mu bàn tay và bắp chân thậm chí thấy cả xương.

Nghe xong tin này, Tiêu Xuân Hạ cực kỳ sợ hãi.

"Kẻ nào tàn nhẫn vậy, lột xuống từng khối da, đây có khác gì lăng trì?"

"Không khác, đều sống không bằng chết." Huyền Huyễn bình tĩnh nói.

Tiêu Xuân Hạ trầm mặc.

Anh nhìn ngón tay mình, thập chỉ liên tâm, thật không dám tưởng tượng nếu da bị lột xuống sẽ là đau đớn cực hạn cỡ nào.

Huyền Diệu Khả nhìn ảnh chụp trong điện thoại, dù là cô không sợ trời không sợ đất vẫn thấy ghê tởm, không khỏi lạnh gáy, "Anh, anh nghĩ là báo thù, hay là tâm lý biến thái dằn vặt người để thoả mãn?"


"Không biết."

"Tiểu Nguyệt, cậu không phải biết chiêu hồn sao? Thế nào không chiêu hồn người này hỏi?" Nguyệt Vũ đề nghị nói.

Huyền Diệu Khả kinh ngạc, "Khó được anh thông minh một lần?"

Cô quay đầu hỏi Huyền Huyễn: "Anh, ý anh thế nào?"

Huyền Huyễn gật đầu.

Tiêu Xuân Hạ cảm thấy hứng thú, "Chiêu hồn là chiêu thế nào? Anh có thể xem sao?"

"Có thể, chỉ cần không ảnh hưởng anh em."

"Tiểu Khả, vậy em biết chiêu hồn không?"

"Biết, thế nhưng em học là Tây Dương ma pháp, chiêu hồn do anh em làm tương đối chuyên nghiệp." Huyền Diệu Khả cười nói.

"Huyền Huyễn, cậu định lúc nào chiêu hồn?"

"Đêm nay."

"Tôi có một vấn đề?" Tiêu Xuân Hạ nhấc tay.

"Anh cho anh là học sinh tiểu học sao, giơ tay đặt câu hỏi!" Huyền Diệu Khả trêu chọc.

Bất quá, cô phải thừa nhận, phối với đôi mắt hoa đào kia, lực sát thương của Tiêu Xuân Hạ gia tăng một bậc.

Chí ít, đối cô là có lực sát thương.


"Vấn đề gì?"

"Vì sao đại sư như hai người, chiêu hồn đều thích tiến hành vào buổi tối?"

"Vấn đề này của anh thật phí, anh nói, quỷ thích hoạt động lúc nào? Hơn nữa buổi tối âm khí tương đối thịnh." Nguyệt Vũ trả lời thay.

Huyền Huyễn ghé mắt, có chút kinh ngạc, cậu cười, "Nghĩ không ra anh biết."

"Mưa dầm thấm đất." Nguyệt Vũ đắc chí.

Tiêu Xuân Hạ và Huyền Diệu Khả nhất trí khinh bỉ: "Mã thí tinh!"

Nguyệt Vũ không chấp nhặt với bọn họ, kéo Huyền Huyễn hỏi: "Cậu hôm nay rảnh không? Đi làm với tôi?"

"Buồn chán."

"Có tôi cùng cậu, sẽ không chán, huống hồ có máy tính cậu có thể lên mạng?"

Huyền Huyễn không trả lời, Nguyệt Vũ vui vẻ, biết đây là đáp ứng.

Tiêu Xuân Hạ đỏ mắt, anh học Nguyệt Vũ kéo tay Huyền Diệu Khả, "Tiểu Khả, em cũng đi làm với anh? Em biết, anh làm bác sĩ tâm lý cả ngày đối phó một đám bệnh nhân tâm lý có vấn đề, rất dễ khiến tâm lý xảy ra chuyện?"

"Phi! Anh nào có cả ngày đối phó bệnh nhân, em thấy anh hầu như mỗi ngày đi dạo bệnh viện."

Tiêu Xuân Hạ ngoại trừ biến sắc mặt lợi hại, da mặt là không phải bình thường dày, anh phủ nhận: "Anh là bác sĩ chuyên nghiệp, đâu có cả ngày đi dạo? Không tin, em thử nhìn anh một ngày, xem anh làm việc thế nào?"

"Vậy anh không phải quang minh kéo em đi làm? Được, anh có chỗ tốt gì cho em?"

"Tiểu Khả, chúng ta là bạn, nói lợi ích thương tình cảm." Tiêu Xuân Hạ lấy lòng nói.

Huyền Diệu Khả hừ một tiếng.

Cô chưa thấy người đàn bà Nguyệt Vũ nhắc, vốn có ý lưu lại, đề nghị của Tiêu Xuân Hạ gãi đúng chỗ ngứa, thế nhưng vẫn biểu hiện cự tuyệt nho nhỏ.

Con gái sao, đều là khẩu thị tâm phi.

Sóc chuột bỗng nhiên nghĩ, nữ ma đầu dù sao cũng là con gái!