Cơm nước xong, Huyền Diệu Khả định theo Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ về, bỗng nhiên điện thoại reo.
Cô cầm xem, là tin nhắn tới.
Đọc xong tin nhắn, Huyền Diệu Khả kinh ngạc liếc Huyền Huyễn, Huyền Huyễn không rõ đối cô gật đầu.
Huyền Diệu Khả hội ý, cô cười dài ôm cánh tay Tiêu Xuân Hạ, "Tiểu Hạ, em muốn qua nhà anh ở."
Lời nói vừa ra, kinh ngã mọi người, đặc biệt Đường Vân.
Đường Vân lắp bắp nói: "Tiểu Khả, em, em vì sao muốn qua nhà tổ, tổ trưởng?"
Huyền Diệu Khả nhún vai, "Không lý do, ý tưởng đột phát."
Tiêu Xuân Thu cự tuyệt: "Nhà anh chỉ có hai phòng ngủ, em qua nhà anh, không chỗ ngủ."
Huyền Diệu Khả xua tay, "Không thành vấn đề, có rất nhiều lựa chọn, một: anh ngủ phòng khách, em ngủ giường anh, hai: anh và Tiểu Hạ ngủ một phòng, ba: anh đi nhà chú Thượng Quan. Trên cơ bản, em nghĩ chú Thượng Quan sẽ thích anh chọn cái thứ ba, hắc hắc!"
Thượng Quan Hiên đạm nhiên nói: "Xuân Thu có thể qua ở với tôi."
Tiêu Xuân Thu lỗ tai đỏ lên, xấu hổ nói: "Nằm mơ! Tôi mới không ở với cậu."
Tiêu Xuân Hạ lúc này hồi phục tinh thần, nghiêm túc nói: "Tiểu Khả, em thế nào đột nhiên muốn qua nhà anh?"
"Em phát hiện một con quỷ rất đáng yêu gần nhà anh, dự định làm bạn với nó, anh biết, nhà em cách nhà anh quá xa, em không muốn đi xa như vậy, cho nên định ở nhà anh một đoạn thời gian, được không?"
Tiêu Xuân Thu cướp trước Tiêu Xuân Hạ một ngụm đáp ứng, "Được! Giao tiền thuê nhà! Ngày thuê 500."
Huyền Diệu Khả không chút khách khí một cướp đạp lên người Tiêu Xuân Thu, "Ăn cướp."
Tiêu Xuân Thu vội vàng né tránh, đối Đường Vân nói: "Cậu thấy rõ chân diện mục của Bạo Long Nữ chưa? Em ấy thô lỗ, ngang ngược, tuyệt không thục nữ."
Tiên nhập vi chủ, ấn tượng đầu tiên của Huyền Diệu Khả quá khắc sâu Đường Vân không cho là đúng, trái lại giúp đỡ Huyền Diệu Khả: "Tổ trưởng, ngày thuê 500, anh rất đoạt tiền, không trách được Tiểu Khả."
Huyền Diệu Khả kiêu ngạo cười ha ha.
Tiêu Xuân Thu chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép: "Đồ ngu ngốc bị mỡ heo che mắt!"
"Cứ quyết định vậy, em qua nhà anh ở, Tiểu Hạ, lát nữa theo em về lấy quần áo."
Tiêu Xuân Thu nhéo Đường Vân, tàn bạo nói: "Thấy rõ chưa? Em ấy mới là ăn cướp! Chúng tôi chưa đồng ý, em ấy đã dọn vào, không sợ ảnh hưởng danh dự của chúng tôi?"
Bị bức dưới dâm uy, Đường Vân yếu ớt nói: "Tổ trưởng, hình như danh dự của Tiểu Khả quan trọng hơn anh."
"Hừ!" Tiêu Xuân Thu nặng nề hừ một tiếng.
Cuối cùng, Tiêu Xuân Hạ nói: "Tiểu Khả muốn qua cứ qua, anh ngủ phòng khách là được."
"Tiểu Hạ, anh thật vĩ đại! Không giống người nào đó." Huyền Diệu Khả hữu ý nói.
Tiêu Xuân Thu không thể làm gì khác hơn mở to mắt nhìn.
Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ về lấy quần áo, Thượng Quan Hiên tìm lý do đuổi đi Đường Vân, sau đó không để ý Tiêu Xuân Thu kháng nghị, kiên trì đưa Tiêu Xuân Thu về.
Tiêu Xuân Thu cực lực phản đối vô hiệu, không để làm gì khác hơn ôm giận quay đầu.
Thượng Quan Hiên cách anh hai bước theo sau.
Đường Vân nhìn bóng lưng bọn họ, lén lấy ra điện thoại chụp một bức.
Huyền Diệu Khả thấy hành động của Đường Vân mắt sáng lên, ngửi được mùi đồng loại, cô cười tủm tỉm vỗ vai Đường Vân, "Cố găng lên, làm rất tốt!"
Nói xong, cô đi theo Tiêu Xuân Hạ.
Lưu lại Đường Vân không hiểu ra sao đứng tại chỗ.