Đầu xuân, trên cành trề xanh, mầm non xanh nhạt khẽ rung động giữa gió xuân ôn hòa, lộ ra khoan khoái.
Trên đường, Miêu Mộ Linh không khắc an tĩnh, nếu không phải Miêu Mộ Thanh kéo, chỉ sợ đã như ngựa hoang thoát cương, sớm chạy không thấy bóng.
So sánh với Miêu Mộ Linh hưng phấn khó nhịn, Nguyệt Vũ ngược lại an tĩnh, ngoan ngoãn để Miêu Mộ Thanh nắm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầy sóc chạy tới chạy lui trên cây.
"Anh ơi, sóc vì sao chơi trên cây, không xuống dưới chơi?" Nguyệt Vũ nghiêng đầu hiếu kỳ không ngớt.
"Vì bầy sóc cảm thấy trên cây an toàn, em nghĩ xem, nếu xuống dưới, nói không chắc đã bị Miêu Nhị bắt về." Miêu Mộ Thanh thuận miệng nói.
Bị cầm làm phản diện giáo tài Miêu Mộ Linh không cao hứng, "Em sẽ không bắt, dưa hái xanh không ngọt."
Miêu Mộ Thanh bật cười, "Ai nha, không sai, em cũng biết dưa hái xanh không ngọt, vậy em nói lời này là ý gì?"
Miêu Mộ Linh gãi đầu, gãi mặt, xấu hổ, "Không, không biết."
"Thế sao em nói câu này?"
Miêu Mộ Linh nháy mắt, "Có một lần em không muốn ăn cà rốt, mẹ bắt ăn, lúc đó cha nói dưa hái xanh không ngọt, rồi mẹ không bắt em nữa, em nghĩ nếu sóc không tự nguyện về nhà với em, cũng giống như em không tự nguyện ăn cà rốt, lẽ nào nói sai rồi?"
"Ha ha," Miêu Mộ Thanh cười, "Không sai, nói rất đúng."
"Đã không sai, anh còn cười gì?" Miêu Mộ Linh bất mãn.
Nguyệt Vũ bên cạnh ngắt lời: "Đại ca cười anh đáng yêu."
Miêu Mộ Thanh kinh ngạc, Tam Nhi thật không phải thông minh lanh lợi bình thường.
Miêu Mộ Linh bĩu môi, "Đại ca mới không cười anh đáng yêu, anh ấy cười anh ngốc."
Miêu Mộ Thanh lại cười, "Hai đứa đều đáng yêu!"
Nguyệt Vũ nghiêm túc: "Chúng ta là anh em, bọn em đáng yêu, Đại ca cũng đáng yêu."
Miêu Mộ Thanh cười ngã, "Phải phải phải, chúng ta đều đáng yêu, được rồi, Miêu Nhị, em bĩu môi làm gì, anh khen em đâu!"
Sau núi có một cái đầm do thác nước bồi thành, trong có các loại cá, mỗi lần ra sau núi, Miêu Mộ Linh luôn nhớ thương chúng, muốn tới bắt chơi, nhưng chỉ là bắt, xong lại thả, vui không tả xiết, mất đi Miêu Mộ Thanh và Nguyệt Vũ không ngại Miêu Mộ Linh buồn chán.
Hiện tại tháng ba, đầm có chút lạnh, lần này Miêu Mộ Linh và Miêu Mộ Thanh khó được ý kiến nhất trí: "Tiểu đệ (Tam Nhi), em ở trên bờ, không được xuống, biết chưa?"
Bọn họ rất bảo bối đứa em này, không muốn Nguyệt Vũ bị lạnh.
Nguyệt Vũ khanh khách cười, "Đại ca, Nhị ca, các anh nói giống nhau!"
Miêu Mộ Linh hôn một cái vang dội trên mặt Nguyệt Vũ, "Tiểu đệ ngoan, đợi Nhị ca bắt cá cho em chơi."
"Biết rồi, các anh chơi đi, em ở trên bờ nhìn." Nguyệt Vũ giọng điệu ông cụ non.
Nguyệt Vũ luôn nhu thuận, Miêu Mộ Thanh không lo lắng để cậu một mình.
Nguyệt Vũ ngồi một chốc cảm thấy chán, thế là nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên bắt gặp rừng cây không xa có một cái bóng màu vàng lóe lên.
Bé không khỏi đứng dậy, lấy tay dụi mắt, lần này thấy rõ, đó là một sợi lông chim hoa mỹ màu vàng dài chừng 1m.
Nguyệt Vũ nhìn đăm đăm, vừa gọi: "Đại ca, em qua kia xem", vừa chạy.
Chờ Miêu Mộ Thanh nghe được quay đầu, trên bờ sớm không có bóng Nguyệt Vũ.
Đây là phạm vi thế lực Miêu gia, người bình thường vào không được, vả lại bọn họ không phải lần đầu tới chơi, rất quen thuộc địa hình xung quanh, nhưng cho dù vậy, Miêu Mộ Thanh vẫn lo lắng, vội gọi Miêu Mộ Linh lên bờ đuổi theo.
Thế nhưng khiến hai anh em hoảng hốt là, Nguyệt Vũ biến mất, bọn họ tìm rất lâu, gọi đến giọng đã khàn, cũng tìm không được Nguyệt Vũ.
Miêu Mộ Thanh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi lạnh, vội cõng Miêu Mộ Linh hoảng sắp khóc chạy về nhà tìm người giúp.