Nhận ra ánh mắt Huyền Huyễn, Long Quân Phàm cười nói: "Đó là long của tôi."
Huyền Huyễn không để ý, chuyên tâm nhìn tiểu phượng hoàng, cậu sợ nó sẽ bị thiệt.
Tiểu phượng hoàng trái lại dũng mãnh dị thường, thế nhưng tiểu kim long cũng không yếu, trong lúc nhất thời đánh đến khó phân.
Long Quân Phàm tựa hồ chắc chắc tiểu kim long sẽ thắng, bày ra cái vẻ thanh thản.
Nguyệt Vũ bỗng nhiên tâm niệm khẽ động, "Nam Cung Đường là anh cứu?"
Lúc này người này xuất hiện ở Nam Cung gia, không thể không khiến Nguyệt Vũ liên tưởng tới anh chính là người đã cứu Nam Cung Đường.
Long Quân Phàm không phủ nhận, chỉ nói một câu: "Bất quá anh ta lại chết."
Ngụ ý, Nam Cung Đường xác thực là anh cứu không thể nghi ngờ.
Nguyệt Vũ thầm giật mình, người này rốt cuộc là ai, vì sao có thể tránh thoát Nam Cung Thiên tạo ra một tầng hầm như vậy ở Nam Cung gia, rất hiển nhiên Nam Cung Thiên không biết sự tồn tại của tầng hầm trưng bày đầu người kia.
Huyền Huyễn vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa chú ý trận chiến của tiểu phượng hoàng và tiểu kim long.
Thấy tiểu phượng hoàng bị tiểu kim long quào rớt mấy sợi lông, cậu không khỏi bước lên một bước.
Đại khái cảm giác được sự lo lắng của cậu, tiểu phượng hoàng đột nhiên miễn cưỡng chịu một trảo của tiểu kim long, song song móng vuốt đè lại cổ nó.
Mảnh lân của tiểu kim long bị tiểu phượng hoàng nạy rớt mấy cái, đau đến gào thét.
Tiểu phượng hoàng thừa thắng xông lên, hung hăng mổ đầu tiểu kim long.
Cảnh đấu xảy ra cực kỳ cấp tốc, chờ bọn Huyền Huyễn thấy rõ, thắng bại đã phân, rất hiển nhiên tiểu phượng hoàng chiếm lấy thượng phong, nó đã mổ xuống viên kim cương xanh trên đầu tiểu kim long.
Tiểu phượng hoàng bay về chỗ Huyền Huyễn, nhả viên kim cương cướp được vào tay cậu, đắc ý vỗ cánh.
Huyền Huyễn thật là vừa giận vừa buồn cười.
Tiểu kim long ủy khuất chui về vai Long Quân Phàm, oán hận trừng tiểu phượng hoàng đắc ý dào dạt.
Long Quân Phàm sững sờ một hồi, tựa hồ không ngờ tiểu kim long của mình sẽ thua.
Nguyệt Vũ liếc viên kim cương trên tay Huyền Huyễn, nhớ tới bài giảng bảo thạch cậu từng dạy, không khỏi cười, "Tiểu Nguyệt, xem ra tiểu phượng hoàng của cậu rất biết nghe lời."
Đánh nhau cũng không quên lấy chiến lợi phẩm, thật thú vị.
Vừa hồi hồn Long Quân Phàm lại sững sờ, ánh mắt kinh nghi đảo qua Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn, "Phượng hoàng này là của cậu?"
Anh vẫn cho rằng Nguyệt Vũ mới là Phượng Chi Tử, vì anh cảm giác được trên người Nguyệt Vũ có khí tức của bộ tộc phượng hoàng, nhưng——
Long Quân Phàm nhìn tiểu phượng hoàng thân mật cọ Huyền Huyễn tranh công, không xác định.
Thân là thủ hộ thần trung tâm hộ chủ nhất, lẽ nào thanh niên an tĩnh nhu hòa như cơn gió ấm áp trước mắt mới là chân chính Phượng Chi Tử? Phượng Chi Tử trong truyền thuyết có thể mở ra Thiên Địa Càn Khôn?
Ánh mắt Huyền Huyễn lóe lên, cậu sờ tiểu phượng hoàng, lạnh lùng đáp: "Dính gì tới anh, sân khấu rối anh tặng bất quá cũng như thế."
Kẻ từng dùng Thủy Kính thăm dò bọn họ nhất định là người này, Huyền Huyễn có thể cảm giác được lực lượng cường đại trên người Long Quân Phàm. Nếu thật động thủ, cậu căn bản không nắm chắc có thể thắng anh.
Long Quân Phàm đang định nói gì, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng động cơ ô tô, một chiếc Lamborghini màu bạc xinh đẹp lướt đuôi vững vàng đỗ lại trước mặt Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn.
"Tiểu đệ, Nam Cung Thiên đâu?" Miêu Mộ Linh ló đầu ra.
Miêu Mộ Thanh từ một bên khác mở cửa xuống xe, khi anh thấy Long Quân Phàm, đặc biệt là khi thấy tiểu kim long trên vai Long Quân Phàm, đôi ngươi đột nhiên co rút, Long Tộc!
Long Quân Phàm thu hồi kinh ngạc, cười dài nhìn Miêu Mộ Thanh như thiên niên hàn sương.
"Thì ra là Tiểu Thanh Thanh."
Tiểu Thanh Thanh?
Nghe xưng hô khó chịu này, Miêu Mộ Thanh tức thời nhớ tới phong thư màu hồng phấn, "Là anh?!"
"Long Quân Phàm, đây là tên tôi. Tiểu Thanh Thanh phải nhớ kỹ."
Mặt Miêu Mộ Thanh đen, lúc này tranh luận vấn đề xưng hô trái lại rất ấu trĩ, anh dứt khoát không nói.
Ánh mắt Long Quân Phàm đánh vòng trên khuôn mặt bọn Huyền Huyễn, anh biết mình tuyệt đối không chiếm được tiện nghi, trước nên rời khỏi thì hơn.
Anh tiêu sái phất tay, khoan thai ra cửa, người đàn ông vẫn đứng kề bên như cái bóng lập tức đuổi theo.
"Đại ca, anh biết người này?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Không biết." Miêu Mộ Thanh lắc đầu.
Miêu Mộ Linh rất muốn hỏi "Vậy vì sao anh ta gọi anh Tiểu Thanh Thanh", nhưng nhìn sắc mặt Miêu Mộ Thanh, anh không có gan đó, đổi giọng hỏi: "Cứ anh ta đi như vậy?"
"Nếu em có nắm chắc giết anh ta, anh tuyệt đối ủng hộ em."
Miêu Mộ Linh rất thành thực đáp: "Em nghĩ mình đánh không lại."
Người kia vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Môi Huyền Huyễn bỗng nhiên kéo ra nụ cười lạnh, giơ tay lên ném.
Nguyệt Vũ chú ý thấy viên kim cương xanh trong tay cậu đã biến mất, anh hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu làm gì vậy?"
"Lễ thượng vãng lai."
Bọn Miêu Mộ Thanh đầy đầu sương mù.
Miêu Mộ Linh vò đầu, "Nam Cung Thiên sao rồi?"
"Chết rồi, chết chưa hết tội."
Nguyệt Vũ đơn giản mà kể lại sự việc, nghe xong, Miêu Mộ Linh thật lâu không nói gì.
Miêu Mộ Thanh vẫn nhìn tiểu phượng hoàng lại ngủ gật trên vai Huyền Huyễn, lúc này anh bỗng nhiên nói với Nguyệt Vũ: "Tam Nhi, nhớ chuyện em đã đáp ứng anh."
Nguyệt Vũ nhìn anh một cái, không đáp.
"Về thôi, tôi mệt rồi." Huyền Huyễn đánh vỡ trầm mặc.
...
Trên đường về, Huyền Huyễn hỏi Nguyệt Vũ: "Anh đáp ứng Đại ca anh cái gì?"
"Về nhà."
Động tác cậu vuốt ve tiểu phượng hoàng khựng lại, nghiêng đầu nhìn Nguyệt Vũ, "Không ngại dẫn tôi theo chứ?"
Nguyệt Vũ nghiêng người hôn một cái lên môi cậu, "Vinh hạnh cực kỳ."
"Tiểu Nguyệt, cậu cảm thấy Long Quân Phàm là ai?"
Huyền Huyễn lắc đầu, thoáng rủ xuống, ấn ký phượng hoàng trong lòng bàn tay rất sống động, long, kim long, người kia tuyệt đối không đơn giản.
...
Đầy mặt tro bụi Long Quân Phàm tùy ý ngồi bên đường cái, xe ở nửa đường đột nhiên nổ lốp thất khống đụng vào vách núi, may mà tài xế phản ứng nhanh, nếu không nói không chừng lúc này anh đã vào bệnh viện.
"Thiếu gia, cậu xem."
Bảo tiêu đưa một viên kim cương xanh cho Long Quân Phàm.
Viên kim cương rất quen thuộc, Long Quân Phàm không khỏi biến sắc, nửa ngày, anh cười, "Phượng ẩn vu đại thị, thì ra chúng ta vẫn sai rồi, một chiêu này đích xác cao minh, dĩ nhiên gạt được tất cả mọi người, ha ha!"
Tứ thần hiện, kỳ lân xuất, phong vân biến, bánh xe vận mệnh sau ngàn năm đã lần thứ hai mở ra.
...
gv;)