"Tiểu Hoa mày rất mốt, ha ha, sóc nhím, thật là sáng ý! Ha ha!" Miêu Mộ Linh chỉ sóc chuột ủ rũ nằm trong lòng Nguyệt Vũ cười điên rồi.
Từ khi bị Huyền Huyễn nói một câu "Tiểu Hoa, mày xấu quá", tâm tình sóc chuột đã suy sụp, thấy Miêu Mộ Linh từng đuổi theo nó bức nó ăn thịt này, càng là phiền muộn, yêu nghiệt sao lại tới?
Nguyệt Vũ vốn định sờ sóc chuột an ủi, thế nhưng nhìn một thân lông bạo tạc kia thật là sờ không nổi, bất đắc dĩ, anh thở dài: "Tiểu Hoa mày khiến tao không muốn sờ nữa."
Nghe lời này, sóc chuột càng thương tâm, thật xấu vậy sao?
Sóc chuột nhảy xuống đất, chạy tới trước tủ thủy tinh âm tường, soi trái soi phải, soi trước soi sau.
Huyền Huyễn tồn tâm đả kích, "Đừng soi nữa, càng soi càng xấu, thành thật cung khai, ai ra chủ ý?"
Bọn tiểu hồ ly chúng không hẹn mà cùng nhìn Huyền Giáng Hồng, Huyền Giáng Hồng co quắp, nói thầm: "Bọn tôi tính cho cậu một cái kinh hỉ."
"Kinh hỉ, quả nhiên là kinh hỉ, kinh hỉ rất lớn." Huyền Huyễn mệt mỏi...
"Nếu cậu không thích, tôi dẫn chúng đi làm lại là được." Huyền Giáng Hồng ồn ào.
"Thôi, làm lại, phỏng chừng cũng là khiến bọn Tiểu Hoa chịu tội, còn không bằng cạo sạch rồi mua mấy bộ đồ sủng vật cho chúng mặc." Huyền Huyễn suy nghĩ tính khả thi.
Tê! Bọn sóc chuột tập thể run lên, cạo, cạo sạch?
Nhìn thảm cảnh của các tiểu động vật, bọn Tống Tiếu Ngự rất không lương tâm ha ha cười to.
Cười đủ rồi Miêu Mộ Linh lau khóe mắt, "Kỳ thực vậy cũng thú vị, nhìn vài lần sẽ quen thôi, Tiểu Hoa tới, tiểu đệ không thương mày, tao thương."
Sóc chuột khinh thường liếc Miêu Mộ Linh một cái, lập tức vọt tới vai Huyền Huyễn —— đây là chỗ nó cho rằng an toàn nhất trong ngôi nhà này, để tránh bị yêu nghiệt bắt lấy ép nó ăn thịt, nó là sóc, chỉ hứng thú với món như quả hạch.
Miêu Mộ Linh buồn, không phải là buộc con sóc này ăn thịt một lần sao, có cần mỗi lần thấy anh đã như thấy khủng long không?
Huyền Huyễn nghiêng đầu nhìn sóc chuột, "Tiểu Hoa, tao là thật thấy mày rất xấu, như lời Nguyệt Vũ tao nhìn cũng không muốn sờ."
Sóc chuột gấp, xèo xèo gọi không ngừng.
Nằm trên gối Huyền Huyễn mèo vàng ngẩng đầu nhìn sóc chuột, rất hiếu kỳ đây là sinh vật gì.
Lúc này, Tiêu Xuân Thu từ khách phòng đi ra, vừa nghe tin Tiêu Xuân Hạ và Huyền Diệu Khả xảy ra chuyện, anh đầu tiên chạy đi xem anh mình, nếu không phải Nguyệt Vũ nhiều lần cam đoan Tiêu Xuân Hạ sẽ không sao, Tiêu Xuân Thu lúc này đã lo lắng gần chết.
Nhìn con mèo vàng ú nu, Tiêu Xuân Thu thán phục: "Huyền đại sư, ngài từ đâu đoạt về con mèo này? Ai nha, Tiểu Hoa, mày thảm rồi, tạo hình lông nhím không được Huyền Huyễn thích, hiện tại cậu ấy có sủng vật mới, lần này địa vị của mày sẽ không giữ được! Từ ái sủng số một biến thành không được sủng nhất! Ha ha!"
Chi! Sóc chuột gắt gao nhìn chằm chằm con mèo đang hưởng thụ Huyền Huyễn vuốt ve thoải mái ngáy ngủ, lại nghĩ tới Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ đều nói không muốn sờ mình, nhất thời cảm thấy lấp đầy nguy cơ.
Nếu không, nó nghe đề nghị của Huyền đại sư, cạo sạch một thân lông bạo tạc, chỉ mong lông của nó biết tranh khí nhanh chóng mọc ra! Thế nhưng, cạo sạch lông, nó sẽ thành sóc không lông, há không phải càng xấu xí?!
Sóc chuột trái phải đều khó, gấp đến độ đứng ngồi không yên, nó xèo xèo gọi hai tiếng, hỏi ý kiến tiểu hồ ly bên chân Thượng Quan Hiên.
Tiểu hồ ly nghiêm túc ngẫm lại, nhìn Thượng Quan Hiên gọi hai tiếng, không sợ, nếu Huyền Huyễn không cần cậu, chúng ta tới ở nhà Thượng Quan Hiên!
...