Nghe chuông cửa vang, Miêu Mộ Linh lập tức nhảy lên chạy đi mở.
Thấy Miêu Mộ Linh khẩn trương như vậy, Huyền Diệu Khả ngửi được mùi gian tình, lập tức giơ điện thoại.
"Tiểu đệ là các em sao."
Cửa mở, người ngoài cửa là Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Linh có chút thất vọng.
Huyền Huyễn nghiêng người, tự tiếu phi tiếu: "Người anh muốn thấy ở phía sau."
Bốn mắt tương nhìn, nhất thời không biết nói gì.
Miêu Mộ Linh sờ mũi, đánh vỡ trầm mặc: "Cậu về rồi."
Vu Diêu thuận theo trả lời: "Ừ, ra ngoài một chuyến."
Huyền Diệu Khả kéo Huyền Huyễn sang bên, nhiều chuyện hỏi: "Đây là ai? Bọn họ có quan hệ gì?"
Ngủ một giấc đã có quá trời suất ca dưỡng mắt, thật hạnh phúc!
Huyền Huyễn gõ đầu Huyền Diệu Khả, "Thu hồi mấy cái tư tưởng đen tối trong đầu em."
Huyền Diệu Khả không cho là đúng, không tìm được đáp án ở chỗ Huyền Huyễn, cô trực tiếp hỏi Miêu Mộ Linh: "Đây là LOVER của anh?"
Huyền Huyễn đã bó tay với cô em gái này, đành phải mắt không thấy tâm không phiền, vào bếp nấu cơm.
Miêu Mộ Linh nhìn Vu Diêu xấu hổ đỏ tai, thản nhiên nói: "Phải."
Huyền Diệu Khả ha ha cười to: "Đủ thẳng thắn, tiểu công chất lượng tốt!"
Vu Diêu co quắp đứng ở cửa, vào cũng không được, lui cũng không xong.
Lời nói xong, Miêu Mộ Linh trái lại không có xấu hổ ban đầu, anh kéo Vu Diêu vào, "Tôi vẫn lo lắng cậu, giờ thấy cậu về tôi cũng an tâm."
Tay bị nắm, nhiệt độ ở lòng bàn tay rót xuống đáy lòng.
Mắt Vu Diêu nóng lên, xưa nay chưa từng chân chính bị người quan tâm, thì ra cảm giác ấy ấm áp như vậy.
Huyền Diệu Khả biết điều kéo Tiêu Xuân Hạ vào bếp, để lại phòng khách cho Vu Diêu và Miêu Mộ Linh.
"Cậu hôm nay đi đâu? Một mình cậu, đưa mắt không quen, tôi sợ cậu gặp chuyện."
Tuy Miêu Mộ Thanh không có nói không thể để Miêu Mộ Linh biết chuyện bọn họ gặp nhau, nhưng đã anh đơn độc định ngày hẹn mình, hiển nhiên là không định cho Miêu Mộ Linh biết, thế nên Vu Diêu nói: "Chỉ là đi dạo quanh đây, ở đây rất khác với Tây Tạng."
Tuy có nghi vấn, nhưng Miêu Mộ Linh không hỏi.
Khi Vu Diêu muốn nói cậu ấy tự nhiên sẽ nói, nếu cậu ấy không muốn nói, buộc cậu ấy nói chỉ tăng thêm ngăn cách, đạo lý này, Miêu Mộ Linh vẫn rõ.
...
Khi đã bày xong bát đũa định ăn cơm, Miêu Lan bỗng nhiên tới cửa.
"Đại ca có việc gì?" Miêu Mộ Linh trực giác hỏi.
Miêu Lan lắc đầu, nhìn thần sắc ông tựa hồ có chút nghi hoặc.
Miêu Mộ Linh ngạc nhiên: "Ông tới cọ cơm?"
"Đại thiếu gia bảo tôi tới, nhưng không nói tới để làm gì."
Miêu Mộ Thanh chỉ là nói với ông: Ông tới chỗ Tam Nhi đi, lại không bàn giao nhiệm vụ gì cho ông.
Lẽ nào là vì câu kia, thế nên Đại thiếu gia đuổi ông tới đây? Miêu Lan có chút bất an.
Miêu Mộ Linh và Nguyệt Vũ nhìn nhau, đoán không ra Miêu Mộ Thanh bán thuốc gì trong hồ lô.
"Đã tới rồi, vậy ăn chung đi." Nguyệt Vũ nói.
"Dạ, thiếu gia, Huyền thiếu gia, quấy rầy."
Huyền Diệu Khả thúc Huyền Huyễn một cái khuỷu tay, bĩu môi chỉ Miêu Lan quen đường vào bếp lấy bát, nhỏ giọng hỏi: "Đây là ai?"
"Đại quản gia Miêu Lan nhà Nguyệt Vũ."
"Nhà Nguyệt Vũ thật nhiều mỹ nam, em nghĩ nhất định có rất nhiều cô gái chen nhau vào nhà các anh."
Nghe lời này, Miêu Mộ Linh cười nói: "Vậy thì không tất."
"Vì sao?"
Gia thế hiển hách, bề ngoài xuất sắc, phụ nữ không xua như xua vịt thì thật là quái sự.
"Hỏi tiểu đệ." Miêu Mộ Linh giao vấn đề cho Nguyệt Vũ.
Không chỉ Huyền Diệu Khả hiếu kỳ, Huyền Huyễn cũng bị gợi lên, anh liếc Nguyệt Vũ một cái, "Có phải anh làm chuyện tốt gì không?"
Miêu Mộ Linh cười: "Tiểu đệ, Tiểu Huyền rất thông minh, xem ra về sau nếu em muốn nói dối cậu ấy sẽ là một chuyện rất khó khắn."
Nguyệt Vũ liếc Nhị ca nhà mình một cái, có chút khó mà mở miệng.
Miêu Lan bên cạnh nói: "Thiếu gia thích thanh tĩnh, cậu ấy cảm thấy bọn họ phiền quá, nên thả cổ khiến bọn họ giả tính hủy dung, tự nhiên không ai dám tới."
"Cái gì là giả tính hủy dung?" Huyền Diệu Khả hỏi.
Nguyệt Vũ ho một tiếng, "Là hủy dung tạm thời, qua một thời gian sẽ khôi phục lại, chỉ cần bọn họ không bước vào Miêu gia nữa là được."
"Anh tuyệt thật," Ánh mắt Huyền Diệu Khả xoay tròn, cười hì hì nói với Huyền Huyễn: "Anh à, Nguyệt Vũ đối anh thật tốt, chưa gặp anh đã thay anh thủ thân như ngọc!"
Phốc! Miêu Mộ Linh cười ngã trên bàn.
Huyền Huyễn khí định thần nhàn: "Đó là vì không gặp được người tốt hơn anh, gặp được rồi, không chừng lúc này sớm cưới về nhà, vậy anh chỉ là người lạ."
Ánh mắt Nguyệt Vũ nhìn Huyền Huyễn kiên định: "Sẽ không có ai tốt hơn Tiểu Nguyệt."
Trên đời này chỉ có một Huyền Huyễn, cho dù có càng tốt, cũng dung không được người khác, Huyền Huyễn đã hoàn toàn chiếm lấy tâm thần anh, không chừa lại gì.
...
Các tiểu động vật bị quên chịu không được, đói a.
Khi Huyền Huyễn đi vắng, quản ăn là trách nhiệm của Tiểu Thỏ, Huyền Huyễn về rồi, bọn sóc chuột tự nhiên vây quanh cậu.
Rơi vào nhàn rỗi Tiểu Thỏ bị Huyền Giáng Hồng kéo đi bái phỏng Hạ Nhược Hải và Trầm Dương, mỹ kỳ danh viết cọ cơm, vì nhà Huyền Huyễn khách rất nhiều, có chút chật.
Không chịu đói được nhất cún đen cắn ống quần Huyền Huyễn, uông uông gọi hai tiếng.
Huyền Huyễn vỗ đầu nó, "Hỏng bét, tao quên cho bọn mày ăn."
Bọn sóc chuột ai oán, quên, dĩ nhiên quên. Uổng cho chúng ở khi Huyền đại sư đi vắng mỗi ngày nhớ cậu, tuy chỉ có một chút.
Huyền Huyễn sờ đầu chúng, cười híp mắt nói: "Nhất thời quên mà thôi, ai bảo bọn mày không nhắc tao."
Các tiểu động vật phiền muộn, sao lại thành trách nhiệm của chúng?
Hiệu suất nhất lưu Huyền đại sư không để sủng vật của mình đói lâu lắm, ba hai cái đã làm xong.
Sóc chuột chú ý thấy mèo vàng mới tới là cái đầu tiên có ăn, ngày xưa hưởng thụ quyền ưu tiên này là nó.
Sóc chuột phiền muộn, nó nhớ tới một câu Tiêu Xuân Thu từng nói: Từ ái sủng số một biến thành không được sủng nhất!
Kết quả lo âu của nó tìm được chứng thật: Nó là cái cuối cùng có ăn.
Sóc chuột đại thụ đả kích, đều là lông nhím gây họa, Huyền Huyễn không thích nó.