Bọn Huyền Huyễn trước là ngẩn ra, hồi thần xong, Miêu Lan đầu tiên lao đến bên cửa sổ——
Lấy Vu Nguyên và Vu Quân dẫn đầu, Khôn Ốc bị người của Vu gia bao vây, trong tay bọn họ giơ đuốc, soi cái sân nhỏ này sáng như ban ngày.
Miêu Lan kinh hãi, phản ứng đầu tiên là người của Vu gia muốn thiêu chết bọn họ.
Lần này thật không thể coi thường, ông nhịn không được quay đầu gọi một tiếng: "Thiếu gia!"
Nguyệt Vũ vẫn trấn tĩnh, dĩ nhiên còn có tâm tình ăn xong chén cơm trước mặt.
Huyền Huyễn nhìn Vu gia hung thần ác sát ngoài phòng, lại nhìn Nguyệt Vũ lãnh tĩnh ăn cơm, nghĩ một chút cũng ăn tiếp.
Miêu Lan gấp, quay đầu nhìn Miêu Mộ Linh, "Nhị thiếu gia!"
Miêu Mộ Linh vừa định đứng dậy xem tình huống bên ngoài, lúc này, vốn dĩ mê man Vu Diêu mở mắt.
Miêu Mộ Linh đại hỉ, "Cậu tỉnh?"
Vu Diêu đảo mắt, một đôi mắt không có tiêu cự, trống rỗng vô thần như người mù.
Miêu Mộ Linh gọi thêm mấy tiếng, cậu mới trì độn phản ứng, ôm Miêu Mộ Linh khóc nức nở: "Anh ơi, anh ơi, cứu em, cứu em..."
Miêu Mộ Linh mộng, lại biến thành người thứ hai?
Lúc này, Vu Nguyên bên ngoài mắt sắc thấy Vu Diêu ôm chặt Miêu Mộ Linh, lập tức nổi giận: "Tiểu Diêu con đi ra cho ta!"
Vu Diêu vừa nghe tiếng Vu Nguyên, bỗng dưng phát ra tiếng kêu thảm bén nhọn, trốn sau lưng Miêu Mộ Linh lạnh run, "Anh ơi, anh ơi, anh ở đâu, anh ở đâu, cứu em, cứu em..."
Không quản được Vu Diêu lúc này là ai, Miêu Mộ Linh trước hết xoay người ôm anh an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây, anh ở đây."
Vu Diêu tựa hồ không nghe được lời anh, chỉ biết cuộn mình run rẩy.
Vu Nguyên càng phẫn nộ, "Sao con ở chung với người của Miêu gia, nếu không ra ta đốt cả con!"
Vạt áo dính đầy máu tươi Vu Quân không kiên nhẫn nói: "Tạp chủng kỹ nữ sinh mà thôi, ông nói với nó nhiều vậy làm gì, nói không chừng là nó và người của Miêu gia giết tộc trưởng."
Nghe lời này, bọn Nguyệt Vũ trong phòng cả kinh, Vu Thanh Hòe chết rồi!?
Ngoài phòng Vu Nguyên và Vu Quân lại khắc khẩu.
"Tạp chủng gì chứ, nó là——" Vu Nguyên giận.
"Vậy ông nói thử nó là con ai?" Vu Quân trào phúng.
Vu Nguyên bị hỏi nghẹn, "Năm đó ông cũng có——"
"Tôi xưa nay không tán thành nó sinh ra, sớm nên giết, ông nhìn nó hiện tại đức hạnh gì, thông đồng người của Miêu gia——"
"Câm cái miệng thối của mấy người lại!" Miêu Mộ Linh nghe không nổi nữa rồi, uổng cho Vu Diêu tâm tâm niệm niệm Vu gia, bọn vô liêm sỉ này lại nói gì, dĩ nhiên mắng Vu Diêu bất kham như vậy.
Miêu Mộ Linh vốn nghẹn một bụng hỏa không chỗ phát tiết, lúc này bạo phát, anh một tay chộp lấy túi hành lý Miêu Lan đặt cạnh, rút ra cây nỗ ngắn ông mang theo, hai mũi liên tục bắn về phía Vu Nguyên và Vu Quân.
Đường tên nhanh mà mạnh, Vu Nguyên và Vu Quân căn bản không thể tránh, mắt thấy cả hai sắp bị đâm thủng yết hầu, ánh trắng lóe lên, một tiếng tăng, mũi tên bị một thanh trường kiếm bên cạnh vươn ra đẩy đi, thế nhưng vì lực độ quá mạnh, tuy rằng bị đẩy, vẫn theo đà bay về trước, mũi tên chỉ có nửa đoạn cắm sâu vào vai Vu Nguyên và Vu Quân, máu tươi như trút, Vu Nguyên và Vu Quân nhất thời đau hô một tiếng.
Vu Tân Tử không nhìn bọn họ, thoáng vung thân kiếm chiếu rọi bên mặt như quỷ mỵ, lộ ra âm trầm dị thường, gã nhìn Vu Diêu ôm hai chân trốn dưới bàn, ách giọng gọi: "Tiểu Diêu tới chỗ ta."
Nghe được tiếng gã, Vu Diêu hốt hoảng ngẩng lên, không tự giác gọi một tiếng "Anh ơi".
Miêu Mộ Linh ngăn trước người Vu Diêu, anh quét mắt nhìn Vu gia giơ xăng giơ đuốc lộ ra cảnh tượng quần chúng sục sôi, lạnh nhạt nói: "Các vị có ý gì?"
Vu Quân nhổ ra vai nửa đoạn tên ném xuống, vừa kinh vừa giận: "Thật không ngờ Miêu gia mấy người đê tiện vậy, hành hạ tộc trưởng nửa sống nửa chết không dừng tay thì thôi, dĩ nhiên còn, còn——"
Phảng phất không thấy gì, có tai như điếc Nguyệt Vũ cuối cùng ăn xong chén cơm, anh ưu nhã lau miệng, đứng lên.
Lướt qua Miêu Mộ Linh, ánh mắt anh lần lượt nhìn thoáng bọn Vu Tân Tử, Vu Nguyên, mỉm cười nói: "Còn gì với Vu Thanh Hòe?"
Nụ cười của anh có một loại mị hoặc không nói nên lời, Vu Quân hoảng hốt, giọng cũng thấp dần: "Lăng, lăng trì."
"Lăng trì?" Nguyệt Vũ cười khẽ, "Nhìn các vị hùng hổ như vậy, hẳn cũng nâng thi thể Vu Thanh Hòe tới khởi binh vấn tội, vậy trình thi thể của lão ra cho tôi xem thế nào?"
Ánh mắt Vu Tân Tử chợt lóe, không nói một lời giơ tay về phía sau.
Có hai người nâng một cái cáng cứu thương ra, gã khom người xốc lên tấm vải trắng loang lổ vết máu——
Vu Thanh Hòe bên dưới tứ chi bị chém, trên người không chỗ hoàn chỉnh, giăng đầy vết đao, máu thịt không rõ.
Nguyệt Vũ tùy ý nhìn một cái, "Đích xác là lăng trì, xem chừng chí ít cắt một trăm hai mươi đao."
"Mấy người còn có gì để nói? Thiêu chết mấy người đã là tiện nghi." Vu Nguyên che vai phẫn hận nói.
"Tôi tự nhiên có lời để nói," Nguyệt Vũ cúi đầu nhìn bàn tay mình, "Tôi giết người xưa nay không phiền phức vậy, tôi thích hủy thi diệt tích."
Nói xong, Nguyệt Vũ giơ tay lên, cười đến lạnh nhạt mà cuồng ngạo.
Bọn Vu Nguyên không hiểu, thế nhưng một khắc sau bọn họ không hẹn mà cùng thất thanh kêu lên.
Thi thể Vu Thanh Hòe trên cáng lấy tốc độ cực nhanh biến mất, ngắn ngủi mấy phút, cả thịt lẫn xương, thậm chí sợi tóc cũng không còn, không tí vết tích lưu lại.
Bọn Vu Quân kinh hãi, thậm chí Vu Tân Tử vẫn không biểu tình cũng không khỏi cứng mặt.