Huyền Hệ Liệt

Quyển 12 - Chương 37

Miêu Lan trước cẩn thận nhìn Miêu Mộ Linh đi đầu không rên một tiếng, sau mới thấp giọng hỏi Nguyệt Vũ: "Thiếu gia, ba ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi Vu gia?"

"Ừ."

"Thế nhưng Nhị thiếu gia không phải thích Vu Diêu sao, lấy tính cách Nhị thiếu gia, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không buông tha." Miêu Lan lo lắng nói.

Nguyệt Vũ chưa trả lời, Miêu Mộ Linh đã khẽ cười, "Miêu Lan ông còn thật hiểu tôi, muốn Vu Diêu buông tha Vu gia đi theo tôi xem chừng là không thể nào, vậy ông nói, tôi phải làm sao?"

Miêu Lan nghiêm túc ngẫm lại, "Tôi nghĩ Nhị thiếu gia sẽ trực tiếp bắt người."

Lần này đổi lại Nguyệt Vũ cười, "Nói rất hay, Nhị ca anh sớm nên làm vậy."

"Mấy đứa cho rằng anh không nghĩ tới sao, chỉ là——" Chỉ là anh hy vọng Vu Diêu thật tâm thật lòng đi theo anh, anh không muốn Vu Diêu hận anh, thế nhưng giờ xem ra, tựa hồ cũng chỉ có thể là hy vọng, quen Vu Diêu càng lâu, càng cảm thấy trung tâm Vu Diêu dành cho Vu gia thâm căn cố đế, nếu như tâm tư này của Vu Diêu đặt lên người mình, đó là chuyện khiến người hạnh phúc đến run rẩy cỡ nào, đã con đường này không thông, vậy thì đi con đường khác, chỉ hy vọng trôi qua, Vu Diêu sẽ không còn hận anh.

Nghĩ đến đây, Miêu Mộ Linh hỏi Nguyệt Vũ: "Ba ngày sau, nếu Vu gia không có biểu thị gì, cũng không để chúng ta đi, em tính thế nào?"

"Nếu chúng ta muốn đi cũng không cần bọn họ đồng ý." Nguyệt Vũ hừ lạnh.

"Anh biết, anh là hỏi chúng ta là trực tiếp rời đi? Mặc kệ Vu Thanh Hòe?"

"Em cũng không hạ sát thủ, qua một thời gian tự nhiên sẽ khỏi, nếu không bọn họ còn cho rằng Miêu gia dễ khi dễ." Nguyệt Vũ khinh thường.

Miêu Lan nói: "Bất quá Vu gia này đủ càn rỡ, còn kiêu ngạo hơn cả Miêu gia."

Trầm mặc một hồi, Miêu Mộ Linh nói: "Hoàn cảnh cho phép, Vu gia tự thành một tiểu vương quốc phong bế, vừa không hòa nhập bên ngoài, cũng không tự lực tiến bộ, cứ cho mình là mạnh nất, tự nhiên không coi ai ra gì, nói trắng ra, Vu gia bất quá là một gia tộc đang dần sa sút."

"Đã vậy, mắt anh nói thế nào?" Nguyệt Vũ không chút khách khí.


Miêu Mộ Linh vô tội: "Không thể trách anh, là Vu Tân Tử rất âm hiểm, anh nhất thời sơ suất bị gã ám toán."

Nghĩ tới vừa rồi Vu Tân Tử không hề quan tâm an nguy của Vu Thanh Hòe, nghĩ tới gã ngoài dự đoán mọi người giấu đi cái chết của Vu Dạ Mạn, Nguyệt Vũ đã thấy người này có âm mưu, chỉ là gã muốn làm gì anh không rõ, thế nhưng bất kể thế nào, Vu Tân Tử sẽ không tạo thành uy hiếp rất lớn, điểm này anh trái lại tự tin.

"Tiểu Huyễn nãy giờ vẫn không nói lời nào, có tâm sự gì sao?" Miêu Mộ Linh hỏi Huyền Huyễn đi ở cuối.

Miêu Mộ Linh vừa hỏi, Nguyệt Vũ mới tỉnh lại mình vẫn lo chuyện Vu gia, dĩ nhiên quên Huyền Huyễn, đáng chết, anh nhịn không được thầm mắng.

Huyền Huyễn vẫn tâm thần không yên, cứ cảm thấy Vu Điệp Bình là Huyền Diệu Khả, song song cho rằng không phải, cảm giác mâu thuẫn ở Vu Điệp Bình khiến cậu mất đi lãnh tĩnh thường ngày, đến nỗi không thể suy xét cẩn thận.

Nguyệt Vũ thấy sắc mặt cậu không tốt, nhớ tới từ khi nãy Huyền Huyễn đã không thích hợp, mà mình dĩ nhiên vẫn không quan tâm, trong lòng càng thống hận, Vu gia so với Huyền Huyễn tính cái gì.

Anh nắm lấy bàn tay se lạnh của cậu, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể duỗi tay ôm cậu, nửa ngày mới hỏi: "Sao vậy, Tiểu Nguyệt có vẻ rất nghi hoặc?"

Huyền Huyễn hít sâu một hơi, "Tôi cảm thấy Vu Điệp Bình là Tiểu Khả."

Miêu Mộ Linh lập tức nhỏ giọng hỏi Miêu Lan: "Ai là Tiểu Khả?"

"Em gái Huyền thiếu gia."

Vu Điệp Bình là Huyền Diệu Khả?

Lần này Nguyệt Vũ giật mình không nhẹ, anh sững sờ một hồi, lãnh tĩnh hỏi: "Vì sao cậu cho rằng Vu Điệp Bình là Tiểu Khả?"

"Trên người cô ấy có mùi nước hoa Chanel số 5, Tiểu Khả chỉ dùng loại nước hoa này."


Nguyệt Vũ không chen vào, anh biết Huyền Huyễn không phải người quả đoán, chỉ bằng Chanel số 5 không thể chứng minh Vu Điệp Bình là Huyền Diệu Khả, cậu nhất định còn có căn cứ khác.

Quả nhiên Huyền Huyễn nói tiếp: "Tôi vừa rồi quan sát Vu Điệp Bình, cảm thấy thân cao, dáng người cô ấy rất giống Tiểu Khả, cộng thêm quẻ tượng báo trước, tôi nghĩ cô ấy chính là Tiểu Khả, thế nhưng cô ấy không nhận ra tôi, cũng không quen biết, ánh mắt nhìn tôi hoàn toàn như nhìn một người lạ, nếu như cô ấy giả vờ, tôi nghĩ không khả năng, ánh mắt một người sẽ không nói dối."

"Có lẽ bị người tẩy não? Cô ấy chỉ có ký ức Vu Điệp Bình, tự nhiên coi mình là Vu Điệp Bình." Nguyệt Vũ đưa ra một khả năng.

"Tôi không biết." Huyền Huyễn lắc đầu, "Tôi muốn làm rõ việc này, nếu như ba ngày sau——"

Nguyệt Vũ đánh gãy lời Huyền Huyễn, "Tiểu Nguyệt ngốc, lời này là nói cho người của Vu gia, Tiểu Khả cũng là em gái tôi, lẽ nào tôi không lo, chẳng lẽ không sợ Tiểu Khả về sau bám lấy anh trai không cho tôi chạm, tôi sẽ chịu không nổi."

Câu cuối cùng chọc cười Huyền Huyễn, trái tim bất an cũng dần bình phục, cậu hôn má Nguyệt Vũ, "Cảm ơn."

"Cảm ơn gì, tôi không thích cậu khách khí với tôi." Nguyệt Vũ cố ý phụng phịu.

"Tôi cũng không khách khí với anh, rồi, giờ về nghỉ ngơi, buổi tối theo tôi đi làm tặc dạ tham Vu gia, đi thôi."

"Hôn một cái không đủ, tôi không thoả mãn."

Huyền Huyễn trợn trắng, "Bình thường hôn còn thiếu sao, trên mặt sớm đã hôn đến không có chỗ dư thừa, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Ha hả."

Nhìn nhu tình mật ý giữa bọn họ, Miêu Mộ Linh ước ao, anh và Vu Diêu không biết bao thuở mới được hạnh phúc như tiểu đệ, đại khái không thể nào đi.

Về tới Khôn Ốc, bọn Huyền Huyễn ngoài ý muốn thấy Vu Diêu ở đó.

Miêu Mộ Linh sững sờ, tên này đi đường tắt sao, nếu không sao sẽ tới trước bọn họ?

Nguyệt Vũ không nhìn Vu Diêu, kéo Huyền Huyễn trực tiếp vòng qua vào nhà, Miêu Lan tự nhiên đi theo.

Miêu Mộ Linh rút ra một điếu thuốc, đốt, trầm mặc một hồi, hỏi: "Có gì sao, không phải vừa rồi đã nói rõ?"

Vu Diêu không đáp, anh nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay Miêu Mộ Linh, không đầu không đuôi nói một câu: "Cậu hút thuốc?"