Huyền Hệ Liệt

Quyển 12 - Chương 35

Không phải chưa từng thấy kẻ tự đại cuồng ngạo, thế nhưng dám mở miệng sư tử với Nguyệt Vũ như Vu Thanh Hòe, Miêu Lan thật chưa từng thấy, loại cuồng vọng này dù là bừa bãi nhất Miêu Mộ Thanh trong ba anh em Miêu gia cũng phải mặc cảm.

Vu Thanh Hòe muốn ám chỉ lão coi Miêu gia bọn họ như thằng ngốc sao, Miêu Lan phẫn nộ, lão thật cho rằng Miêu gia dễ khi dễ?

Một câu này của Vu Thanh Hòe không chỉ chọc giận Nguyệt Vũ, thậm chí đắc tội cả Miêu Mộ Linh vì Vu Diêu vẫn làm nhuyễn hồng.

Quả thật, Miêu Mộ Linh thích Vu Diêu, nhưng mà, anh chỉ là thích Vu Diêu, không phải thích Vu gia, anh sở dĩ theo Vu Tân Tử về Vu gia, chỉ là vì anh cảm thấy bệnh của Vu Diêu rất cổ quái, anh muốn triệt để chữa khỏi Vu Diêu, anh hy vọng Vu Diêu tự nguyện theo anh, tự nguyện rời khỏi Vu gia, thích một người, là hy vọng nhận được cả trái tim chân thành của người ấy, nhưng mà, nó không đại biểu cho việc anh có thể không hé răng tùy ý Vu gia xâm lược, nếu thật là vậy, anh cũng không phải Miêu Mộ Linh.

Yêu cầu quá phận của Vu Thanh Hòe khiến Miêu Mộ Linh cực độ phản cảm, thật là cho già mặt mũi già không cần, còn muốn xé rách lớp da này, dù sao Vu Diêu ở đây cũng không thấy vui vẻ đi đâu, tự do nuôi một con mèo còn không có, vốn định bận tâm suy nghĩ Vu Diêu, lúc này anh quyết định trực tiếp bắt người, anh sớm nên làm vậy, nếu không cũng không cần bị lũ ruồi này chọc tức.


Nguyệt Vũ giận quá hóa cười, "Muốn cổ của Miêu gia? Chỉ sợ cho, các vị nhận không nổi!"

Đừng nhìn Nguyệt Vũ luôn cười, cao quý nho nhã, tựa hồ rất dễ gần, nhưng trên thực tế, cả Miêu gia, khó lay chuyển được nhất là vị Tam thiếu gia này, nếu như anh nổi giận, dù là anh em ruột như Miêu Mộ Thanh và Miêu Mộ Linh cũng không dám nhiều lời, những năm gần đây, chuyện duy nhất làm Nguyệt Vũ nổi đóa là Miêu bà ngoại muốn anh cứu những kẻ anh không muốn, kết quả trong cơn giận dữ, anh không chỉ thả cổ độc ngã Miêu bà ngoại rời nhà trốn đi, còn buông lời nói, nếu như Miêu bà ngoại quấy rầy anh nữa, anh sẽ trở mặt không lưu tình, cho nên những năm gần đây Miêu bà ngoại vẫn không dám lên tiếng gọi Nguyệt Vũ về tham gia cổ tế, chỉ là thông qua Miêu Mộ Thanh nói bóng nói gió.

Bất hạnh thay, Vu Thanh Hòe giẫm phải điểm mấu chốt của Nguyệt Vũ, cổ đối cổ sư khác mà nói, có lẽ chỉ là vũ khí, thậm chí chỉ là công cụ, nhưng, đối với Nguyệt Vũ mà nói, cổ là sủng vật, không thể tùy tiện tặng người hoặc vứt bỏ, nuôi thì phải phụ trách, hoặc có thể nói, anh có thể trở thành vô sắc cổ giả, căn bản nhất là thái độ anh dành cho cổ trùng, một chủ nhân tùy thời sẽ quan tâm, cùng một chủ nhân chỉ khi cần mới sẽ nhớ tới, lựa chọn trung tâm với ai, đây là một vấn đề căn bản không cần suy nghĩ đã có thể đưa ra đáp áp.

Vu Thanh Hòe trực tiếp đòi cổ của Nguyệt Vũ, không khác gì bảo anh giao ra sóc chuột cho lão cầm đi ngược đãi, kêu anh đáp ứng căn bản là không thể nào.

Vu Tòng An hừ lạnh: "Vu gia chúng tôi không có gì không nhận nổi."


Người của Vu gia đều có một loại tự tin mù quáng và cảm giác về sự ưu việt ta là vương mọi người đều phải cúi đầu trước ta, ở Vu gia, Vu Diêu có lẽ tự hiểu lấy mình nhất, anh biết chọc giận Nguyệt Vũ đối Vu gia trăm hại mà vô lợi, hết lần này tới lần khác thân phận anh ở đây thấp nhất, cộng thêm lời anh nói căn bản không ai nghe, thế nhưng——

Vu Diêu nhìn bọn Nguyệt Vũ áp suất thấp, gấp, khi định bất cố thân phận nhắc nhở Vu Thanh Hòe địa vị của Nguyệt Vũ, Vu Tân Tử bỗng nhiên đè anh lại, ánh mắt sắc bén nhìn một cái, tỏ ý anh đừng nhiều lời.

Vu Diêu kinh nghi bất định, tông chủ nên biết thân phận Nguyệt Vũ, anh có bẩm với tông chủ, tông chủ cũng rõ lấy bản lĩnh Nguyệt Vũ, muốn diệt trừ Vu gia chỉ sợ không phải việc khó, vậy vì sao không để anh nói cho Đại tộc trưởng thân phận Nguyệt Vũ, để Đại tộc trưởng biết điều thu liễm, còn tiếp tục như vậy, đối Vu gia bọn họ không hề có chỗ tốt, không chỉ không giải quyết được chuyện của Đại tế ti, còn rất có khả năng kết thù với Miêu gia.

Vu Diêu nghĩ không rõ Vu Tân Tử vì sao che giấu thân phận Nguyệt Vũ, lẽ nào tông chủ có an bài khác?

Nguyệt Vũ ngồi đó, hai chân vén lên, trên mặt cũng cười, cả người lộ ra ưu nhã dị thường, nhưng mà đáy mắt anh rét lạnh như sương, "Các vị muốn, tôi cho, chỉ là các vị đừng hối hận!"

Trên mặt Vu Thanh Hòe lóe lên vui mừng, cảm thấy đây là Nguyệt Vũ tỏ ra yếu kém, lão đắc ý cười, định nói một hai câu, người lại không hề báo động ngã xuống.

...