Huyền Hệ Liệt

Quyển 12 - Chương 1: Story 12: Phục Hoạt (Sống lại)

Chuông điện thoại không ngừng reo, Huyền Huyễn trong ổ chăn đá Nguyệt Vũ một cái, "Điện thoại anh reo, không biết là biến thái nào, nửa đêm, lần sau nhớ tắt máy rồi ngủ."

Nguyệt Vũ trấn an hôn Huyền Huyễn bị đánh thức, trong lòng đã mắng kẻ không thức thời kia một phen.

Vừa nhìn số gọi đến, Nguyệt Vũ không khỏi rên rỉ, Đại ca biến thái chết tiệt!

"Có việc nói mau, em đang ngủ." Rất là nổi giận Nguyệt Vũ quát.

"Tam Nhi, em chừng nào đi tìm Miêu Nhị?" Nửa đêm đánh thức người khác, Miêu Mộ Thanh cũng rất hổ thẹn, thẳng vào vấn đề mà hỏi.

"Anh vì việc này hừng đông 3g gọi điện quấy rầy em?" Ngữ khí Nguyệt Vũ tràn ngập nguy hiểm.

Miêu Mộ Thanh đầu kia cũng nghe ra, cười làm lành: "Anh mỗi ngày nhìn phòng thí nghiệm tường xiêu vách đổ, ngẫm lại Miêu Nhị hiện tại tiêu dao khoái hoạt, lửa giận đã đốt đến ngủ không ngon, tự nhiên sốt ruột, lại sợ Tam Nhi quên, trong lòng càng không yên, cho nên mới gọi cho em, bất quá, lần trước em cũng giờ này gọi cho anh, anh nghĩ có lẽ em thích thức đêm, ngủ ngày nha."

"Được rồi, đừng nói nhảm." Rõ ràng là trả thù mình lần trước nửa đêm gọi anh ta dậy, còn thích mượn cớ, dù sao là anh em, Đại ca nhà mình tồn tâm tư gì, Nguyệt Vũ rất rõ, "Không việc gì em ngủ."

"Vậy em tính lúc nào nhích người đi bắt Miêu Nhị?"


"Em tính mai đi, thế nhưng đêm nay ngủ không tốt, không tinh thần, mấy ngày nữa vậy, anh còn dài dòng, em không đi, tự anh đi bắt người về chậm rãi dằn vặt."

Miêu Mộ Thanh câm miệng, lập tức không nhảm nữa, nói câu "Em ngủ đi." Đã cúp điện thoại.

Cúp xong, Miêu Mộ Thanh mới hậu tri hậu giác nhớ tới một vấn đề: tính tình Tam Nhi thay đổi rất nhiều, vui đùa như vậy dĩ nhiên đã giận, được rồi, chẳng lẽ là vù đánh thức người Miêu Lan nói? Nhất định vậy, xem ra Tam Nhi thật thích cậu ta, đây xem chừng không phải chuyện tốt, chỉ mong cậu ta không thành nhược điểm của Tam Nhi...

"Ai nha, Đại ca anh?" Bị quậy một hồi, Huyền Huyễn đã hết buồn ngủ.

"Bằng không còn có ai, người khác không lá gan, đương nhiên còn có Nhị ca biến thái."

Nhìn Nguyệt Vũ phiền muộn có giận không chỗ trút, Huyền Huyễn bật cười, "Tới đây cho anh hôn, hôn xong không giận."

"Anh —— sao? Tiểu Nguyệt cậu hình như nhỏ hơn tôi đi, không biết xấu hổ." Nguyệt Vũ lao tới thọc lét.

Huyền Huyễn cười vừa né tránh, vừa bá đạo hỏi: "Vậy anh cho tôi gọi không?"

Nguyệt Vũ ôm lấy cậu hôn mấy cái, "Cho, Tiểu Nguyệt thích gọi thế nào thì gọi thế đó, cậu gọi tôi bà xã, tôi cũng cố mà làm đáp ứng."


"Không biết xấu hổ là anh đi, bà xã, buồn nôn." Huyền Huyễn cười mắng.

"Ha hả, kỳ thực tôi cũng không thích tiếng bà xã này, rất tục tằng, tôi thích gọi Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt mới là đặc biệt nhất, tôi cứ nghĩ Tiểu Nguyệt khi bé nhất định rất đáng yêu, còn đáng yêu hơn hai tiểu quỷ Trầm Liễu, lại nói tiếp, Tiểu Nguyệt vì sao không cho tôi xem ảnh chụp khi bé của cậu?"

"Vậy anh vì sao không cho tôi xem của anh?" Huyền Huyễn hỏi ngược.

"Tôi không nói không cho, chỉ là ảnh chụp của tôi ở bổn gia, nếu cậu muốn xem, tôi gọi Miêu Lan mang tới, bất quá phải nhờ ông ấy lấy chìa khóa mới được. Thế nào nha, Tiểu Nguyệt, cho tôi xem ảnh chụp khi bé của cậu đi." Nguyệt Vũ ôm Huyền Huyễn lắc lắc năn nỉ.

Anh rất muốn biết Tiểu Nguyệt khi bé thế nào, không biết vì sao, mỗi lần nghĩ tới luôn cảm xúc dâng trào, cực kỳ kích động.

"Có gì đẹp, không phải là con nít sao, mắt là mắt, mũi là mũi." Huyền Huyễn không nhượng bộ.

"Vậy đi, cho tôi một tấm, chỉ một tấm, được không?" Nguyệt Vũ lui mà cầu nhì.

Huyền Huyễn không có cách, "Chỉ xem một tấm?"

"Ừ, tôi chỉ xem một tấm." Nguyệt Vũ thề.

Khăng khăng cố chấp, Huyền Huyễn không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy đi tìm, Nguyệt Vũ tính theo, cậu lại không cho, "Anh cứ ngồi trên giường, tôi cầm tới cho anh xem."

Vì có thể thấy Huyền Huyễn mũm mĩm, vô luận yêu cầu gì Nguyệt Vũ cũng đầy miệng đáp ứng.

Huyền Huyễn mở tủ âm tường, ôm ra một cái hộp màu điêu khắc mèo con đủ dáng, từ trong lấy ra một quyển albums, nhăn mi lật rất lâu mới chọn ra một tấm ảnh cậu cho rằng không quá xấu hổ.