Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 12

Khi ăn, Văn Tiểu Quân rất khó được không bám Trầm Liễu, mà là lười trong lòng Hạ Nhược Hải không chịu xuống, như rất sợ cậu đột nhiên biến mất, chăm chú nắm tay không tha.

Hạ Nhược Hải và Trầm Dương không biết vừa nãy Văn Tiểu Quân xảy ra chuyện gì, đột nhiên như mất trí nhớ không nhận ra Hạ Nhược Hải, thế nhưng một lát sau lại không sao cả.

Tuy bọn họ trong lòng còn nghi hoặc, thế nhưng rất ăn ý không nhắc lại chuyện này trước mặt bọn nhỏ.

Văn Tiểu Quân an tĩnh ngồi trong lòng Hạ Nhược Hải, so với bình thường thích hô to gọi nhỏ có vẻ khác lạ.

Trầm Liễu vặn vẹo thân thể, rất không thói quen Văn Tiểu Quân không ghé vào tai mình xèo xèo thì thầm.

Thằng bé đứng trên ghế, vươn tay nhỏ dùng nĩa ăn xiên một viên thịt cho Văn Tiểu Quân, "Nè, cho cậu."

Văn Tiểu Quân thụ sủng nhược kinh, lập tức dùng chén nhỏ tiếp được, suy nghĩ một chút, cũng xiên một viên thịt cho Trầm Liễu.

Nhìn mắt thỏ sưng đỏ của Văn Tiểu Quân, Trầm Liễu đỡ mặt cười: "Hở tí là khóc, xấu hổ không."

Văn Tiểu Quân đại quẫn.

Cảm xúc trẻ con tới nhanh, đi cũng nhanh, Văn Tiểu Quân an tĩnh một hồi, đã khôi phục bản tính, cùng Trầm Liễu quấn lại với nhau.

"Tiểu Liễu, cậu vừa nãy nói không bắt tôi đọc thơ, không thể thất hứa."

"Hôm nay không đọc, ngày mai đọc, ha hả..."

"Đừng mà, ngày mai không đọc, sau này cũng không đọc."

"Ngày mai đọc."

"Ô ô ô, Tiểu Liễu gạt tôi, gạt tôi..."

Bị Văn Tiểu Quân vứt bỏ Hạ Nhược Hải thở dài: thật là có tiểu tình nhân, đã quên ông cậu ruột.

...

Trầm Dương tắm xong đi ra thấy Hạ Nhược Hải ngồi trên sô pha nhìn búp bê tinh xảo kia có chút suy nghĩ, liền bước qua ngồi cạnh, "Bọn nhỏ ngủ rồi?"

Hạ Nhược Hải phục hồi tinh thần, "Ngủ, ngủ như heo."

Châm chước một hồi, Trầm Dương nói: "Về Tiểu Quân, tôi muốn nói chuyện với cậu."

Hạ Nhược Hải ừ một tiếng, "Anh muốn nói búp bê này có chuyện đúng không?"

"Cậu cũng nghĩ vậy?"

Hạ Nhược Hải ngửa đầu nhìn trần nhà, trầm mặc một lát mới nói: "Búp bê này là Tiểu Quân nhặt về, thằng bé vốn dĩ rất thích, thế nhưng khi tắm xong, nó thậm chí không chạm vào, tình huống bình thường, búp bê sạch sẽ không phải hẳn càng nên khiến nó thích sao? Hơn nữa, Tiểu Quân sao có thể không nhận ra tôi? Tôi nuôi thằng bé từ lúc còn nhỏ đến thành nhãi ranh người gặp người thích như bây giờ, tôi là không tin nó sẽ quên tôi."


Dừng một hồi, Hạ Nhược Hải chậm rãi nói: "Búp bê này, tôi muốn ném."

Trầm Dương không tán thành, "Ném cũng không phải cách giải quyết, nếu thật có chuyện, không bằng đưa cho Huyền Huyễn, cậu ấy không phải thiên sư sao, quỷ quái các loại, đối cậu ấy mà nói hẳn không vấn đề."

"Cũng tốt." Hạ Nhược Hải thỏa hiệp.

"Khuya rồi, đi ngủ đi."

"Này, thầy." Hạ Nhược Hải gọi lại Trầm Dương tính đứng dậy.

Trầm Dương ngồi xuống, "Gì?"

"Thầy có tính tái hôn không?" Hạ Nhược Hải nhìn mắt anh hỏi.

"Sao lại hỏi vậy?"

"Vì muốn biết." Hạ Nhược Hải rất trực tiếp đáp.

"Không."

"Không có tí nào?"

Trầm Dương bật cười, "Không có."

"Vì sao?"

"Đâu ra nhiều vì sao như vậy, không muốn là không muốn."

"À!"

"Còn gì muốn hỏi không? Học sinh cá biệt."

"Không, anh có thể đi ngủ." Hạ Nhược Hải như đuổi ruồi phất tay.

Trầm Dương thói quen sờ đầu Hạ Nhược Hải, lúc này Hạ Nhược Hải không né.

"Cậu cũng đi ngủ đi, đừng thức khuya."

"Đã biết, ông già."

Trầm Dương cũng không để ý Hạ Nhược Hải gọi mình ông già, dặn lại: "Đừng thức khuya."

"Rồi rồi, gọi anh ông già thật không sai tí nào."


Trầm Dương hiền lành cười cười, lúc này mới về phòng ngủ.

Hạ Nhược Hải ngồi một hồi, đứng lên chuẩn bị ngủ.

Cậu đặt búp bê trong tủ thủy tinh ở phòng khách, sờ đầu nó, cười khẽ: "Thầy ơi, anh không thể rất ôn nhu."

Đèn tắt, trong bóng tối mắt búp bê lóe ra huỳnh quang.

...

Mưa liên tục mấy ngày, mặt trời đã lâu mới lộ diện, tích cực tản ra ánh sáng và nhiệt độ.

Bị ánh nắng ấm áp phơi tỉnh Huyền Huyễn không tình nguyện mở mắt, mơ mơ màng màng đẩy Nguyệt Vũ bên cạnh: "Đi, kéo rèm cửa sổ lại."

Vừa sờ, lại trống không.

Huyền Huyễn xoay người ngồi dậy, phát hiện Nguyệt Vũ dĩ nhiên đã rời giường.

Cậu nửa híp mắt đứng lên, chân trần tới phòng khách, thế nhưng không thấy anh đâu.

Kỳ quái, đâu rồi?

"Nguyệt Vũ..."

Không chờ Huyền Huyễn gọi tiếng thứ hai, giọng Nguyệt Vũ ở nhà bếp truyền ra, "Tiểu Nguyệt, cậu dậy rồi."

"Anh đang làm gì?" Huyền Huyễn ghé đầu vào bếp.

Nguyệt Vũ chỉ tiểu động vật vây quanh chân mình, buông tay, "Cậu nói tôi có thể làm gì?"

Sóc chuột bò lên vai Huyền Huyễn, xèo xèo gọi hai tiếng.

Huyền Huyễn quát cằm nó, "Tối qua không cho bọn mày ăn sao, mới sáng sớm đã đói bụng?"

"Tiểu Nguyệt, đã 12 giờ."

"12 giờ?" Mắt Huyền Huyễn thoáng trợn tròn, có chút ngượng ngùng.

Gần nhất chất lượng giấc ngủ rất tốt, không đến 10 giờ sẽ không tỉnh, hôm nay càng thái quá, ngủ thẳng đến 12 giờ, nếu không phải thái dương chiếu mông, cũng không biết ngủ tới khi nào.

"Cuộc sống của heo." Huyền Huyễn tự khinh bỉ.

Nguyệt Vũ cười nói: "Tiểu Hắc đói choáng váng, bất quá nó ngược lại thức thời, không dám quấy rầy cậu, chỉ biết kéo góc chăn tôi."

Huyền Huyễn đắc ý hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, ngồi xuống ôm cún Đen tròn vo, nặng thật!

"Tiểu Hắc, mày nên giảm béo."

"Uông!" Cún Đen liếm liếm lòng bàn tay Huyền Huyễn, lắc đuôi nhỏ.

Huyền Huyễn liếc ánh nắng xán lạn bên ngoài, bỗng nhiên đứng dậy, làm hại sóc chuột ngồi trên vai suýt nữa ngã xuống.

"Tôi quyết định, khó được ngày nắng, trong nhà đã lâu chưa tổng vệ sinh, vậy nên hôm nay phải làm triệt để, được rồi, bọn mày cũng hỗ trợ, cố gắng vận động đi, đều nổi mốc cả rồi. Nguyệt Vũ, cho chúng ăn no, bằng không không có sức làm việc."

Dặn dò xong Huyền Huyễn giẫm bước hồ ly cười dài đi đánh răng rửa mặt, lưu lại liên can tiểu động vật và Nguyệt Vũ mắt to trừng mắt nhỏ.

Tổng vệ sinh? Chúng có thể làm gì?

Các tiểu động vật và Nguyệt Vũ không khỏi hoang mang.