"Sở Hoàn, chừng nào cậu kết hôn với Tiểu Yến Dương?"
"Mùng tám tháng sau là ngày hoàng đạo, không bằng ngày đó kết hôn đi."
"Nhớ mời cảnh cục chúng ta, đã lâu không náo nhiệt vậy, nhất định phải không say không về, ha ha!"
.........
Những lời này, Sở Hoàn mỗi ngày nghe mười mấy lần, ban đầu còn thấy ngượng ngùng, không biết trả lời sao, thế nhưng số lần nhiều, anh tiềm thức coi nó thành thật, bắt đầu lo lắng đi đâu kết hôn, ở đâu mời đồng sự uống rượu mừng của anh và Yến Dương...
Mỗi lần kinh tỉnh từ ảo tưởng ngọt ngào, Sở Hoàn đều nhịn không được kêu rên: đều là con mèo lười kia làm hại, ban ngày ban mặt làm một ít mộng phấn hồng, cứ như hoa si.
Khi đang kêu thảm không ngừng, xa xa đã thấy đầu sỏ gây nên hớn hở chạy tới.
"Anh Sở!" Yến Dương nhào lên người Sở Hoàn, bẹp một cái hôn anh, "Trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm."
"Ừ." Sở Hoàn hữu khí vô lực liếc Yến Dương sức sống bốn phía, mệt mỏi.
"Buổi trưa ăn gì?"
"Cậu thích gì?"
"Đồ anh Sở nấu ngon nhất, chúng ta về nhà nấu, được không?" Yến Dương tham lam.
"Không được!" Sở Hoàn một hơi cự tuyệt, anh cũng không định tìm việc, anh còn muốn ngủ trưa, lại đi lại về sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.
Yến Dương thất vọng, "Vậy ăn gì?"
"Căn tin." Sở Hoàn trả lời ngắn gọn sáng tỏ.
"Căn —— tin?" Yến Dương kéo giọng thật dài, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi tình nguyện đi ăn KFC."
Dì căn tin cảnh cục nấu chỉ có thể nói bình thường, ăn một hai lần, dạ dày bị Sở Hoàn nuông chiều của Yến Dương đau khổ.
"Ăn nhiều thực phẩm rác rưởi như vậy không tốt, ngoan, đi căn tin gọi hai phần cơm." Sở Hoàn dỗ Yến Dương như hống con nít.
Yến Dương ai oán không ngớt, "Thế nhưng cơm dì căn tin nấu khó ăn."
Sở Hoàn mí mắt không nâng, "Lúc trước cậu mỗi ngày ăn mì gói đều nuốt trôi, cơm dì nấu tuyệt đối ngon hơn mì gói."
Yến Dương không cách nào, lui mà cầu nhì: "Vậy đêm nay tôi muốn ăn giò thủy tinh."
"Rồi rồi rồi!"
Đường Vân bên cạnh cắn đũa nói: "Sở Hoàn trù nghệ rất tốt, thế nhưng Huyền Huyễn càng tuyệt, thật muốn mỗi ngày đến nhà cậu ấy cọ cơm, lại sợ Nguyệt Vũ sẽ dùng ánh mắt giết chết chúng ta."
Tiêu Xuân Thu cũng gật đầu, "Tôi hận không thể dọn đến sát vách nhà Huyền Huyễn, mỗi ngày mượn cớ qua nhà cậu ấy ăn."
"Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự rất hạnh phúc, có thể làm hàng xóm với nhau." Đường Vân ước ao nói.
Sở Hoàn chưa từng ăn đồ Huyền Huyễn, thế nhưng thấy Đường Vân và Tiêu Xuân Thu thèm thuồng không dứt, không khỏi muốn ăn một lần.
Yến Dương càng nghe đến nước bọt chảy ròng, "Các anh nói khiến tôi cũng muốn đi nhà Huyền Huyễn ăn."
Thình lình, Thượng Quan Hiên bên cạnh xen mồm một câu: "Nhiều người như vậy, Huyền Huyễn nhất định không cự tuyệt, Nguyệt Vũ cũng không thể đuổi các cậu."
Nghe vậy, mọi người sửng sốt, giật mình quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên.
Một lát, Tiêu Xuân Thu thì thào nói: "Thượng Quan Hiên, cậu bao thuở gian trá như vậy?"
...
Huyền Huyễn trừng điện thoại trong tay một hồi, mới buông.
Thấy cậu thần tình cổ quái, Nguyệt Vũ quan tâm hỏi: "Điện thoại của ai?"
"Tiêu Xuân Thu."
"Anh ta tìm cậu có chuyện gì?"
"Anh ta muốn đêm nay tới ăn, ngoại trừ anh ta, còn có bọn Sở Hoàn, Đường Vân."
Nguyệt Vũ mất hứng, anh không muốn cậu mệt, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Bữa cơm này tôi nấu cho bọn họ."