Phục hồi tinh thần La Minh không nói hai lời, nhấn ga, xe như tên bắn lao ra ngoài.
Vẫn chưa ngồi ổn Huyền Huyễn bị anh hất trúng đầu đánh vào nóc xe, sưng lên một cục.
"Cũng không phải chạy trối chết, anh lái nhanh như vậy làm gì?" Huyền Huyễn xoa đỉnh đầu mơ hồ đau oán giận.
"Không phải chạy trối chết? Cậu không phải vừa nói mau rời khỏi?" La Minh hồ đồ.
"Tôi nói mau rời khỏi, cũng không phải nói mau chạy đi, đây là khác nhau." Huyền Huyễn thở dài, đời này cậu còn chưa làm ra chuyện chật vật như "chạy".
La Minh không thể làm gì khác hơn là cười gượng, giảm tốc độ xe lại.
"Được rồi, vì sao không thấy dãy nhà và cành đa, chuyện này là sao vậy?"
"Dị thứ nguyên không gian."
"Dị, dị cái gì?" La Minh không nghe rõ.
"Dị thứ nguyên không gian," Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, "Cũng có thể nói là, anh xuyên qua thời không."
"A?" La Minh trợn tròn, "Xuyên, xuyên qua thời không?"
Nhìn La Minh trợn mắt há hốc mồm, Huyền Huyễn cười cười, nói: "Có cách nói như vậy, ở một không gian không biết, chúng ta có một bản thân khác, người đó mỗi giây trải qua giống anh, nhưng lại không giống, thí dụ như nói anh đang lái xe, một anh khác cũng lái xe, thế nhưng một giây sau anh tiếp tục lái xe, người đó đã dừng lại——"
"Dừng! Nói thế, chúng tôi trải qua sao có thể giống nhau?"
"Đó là vì thời gian của các anh không phải song song trên cùng đường thẳng."
"Không rõ."
"Thời gian của anh chậm hơn người đó, khi người đó đỗ xe, anh còn lái, khi anh đỗ xe, người đó làm việc.
Tuy giờ này khắc này chúng ta không thấy một bản thân khác, thế nhưng đổi một chỗ hoặc đơn giản chờ ở một chỗ sẽ có lúc thấy. Này cũng giống như quan sát thuyền lái tới trên mặt biển, giờ anh không thấy, thế nhưng khi thuyền càng lái càng gần, sẽ có thể thấy. Đương nhiên, anh chờ hơn nửa đời cũng chờ không được ngày tia sáng của một bản thân khác truyền tới, nhưng từ lý luận, ở một thời khắc, một địa điểm, sẽ có người thấy được anh. Có người từng thấy cảnh rộng lớn của cổ đại thiên quân vạn mã, cái gọi là âm binh cũng có thể từ góc độ này lý giải."
La Minh cái hiểu cái không, "Thế nhưng tôi không rõ cái cậu nói và cái tôi gặp phải dính gì tới nhau?"
"Ở mảnh đất hoang vừa nãy, nhà cũ, cành đa là tồn tại, thế nhưng đó là của quá khứ, là tồn tại của quá khứ, anh cực kỳ trùng hợp thấy được cảnh này, thế nên coi như chân thật."
"Nếu đúng như lời cậu, vậy Trần Nặc chẳng phải là giả? Sao có thể?!" La Minh kêu to.
Huyền Huyễn xoa lỗ tai bị chấn đau, tức giận nói: "Trần Nặc tự nhiên là thật, bằng không anh có thể nào ôm anh ta ra, người đều sờ qua, lẽ nào thật giả anh còn không phân rõ?"
La Minh mồ hôi, cái gì người đều sờ qua, nói như tôi có gian tình với thầy đồ.
Ngượng ngùng một hồi, La Minh hỏi: "Vậy Trần Nặc không phải vẫn ở đất hoang? Trách không được phát sốt?"
Huyền Huyễn dùng ngón trỏ đặt trên môi suy tư một chút, "Có lẽ không nhất định."
Chỗ vừa rồi từ trường có vấn đề, cảm giác như một đóa thực nhân hoa khổng lồ, tùy thời kéo người vào nuốt sống, La Minh có thể an toàn dẫn Trần Nặc đi thật là may mắn, hoặc có lẽ không phải anh ta may mắn, mà là có người chế tạo ra.
Nghĩ tới đây, Huyền Huyễn nở nụ cười, thật thú vị!