Trong bóng tối, lạch cạch lạch cạch, vang lên tiếng bước chân.
Tiêu Xuân Thu tiện tay dùng ống tay áo lau khoé miệng, lập tức nằm xuống giả chết.
Nói cũng kỳ quái, vừa nằm xuống, mùi tanh tưởi lập tức phai nhạt rất nhiều.
Kỳ quái, chẳng lẽ mùi phân tầng?
Tiếng bước chân lớn dần, tựa hồ hướng về phía bên này.
Ca tra một tiếng!
Tiêu Xuân Thu tưởng tượng là một căn phòng, có người mở cửa vào.
Nhưng mà, sau một tiếng ca tra, bốn phía khôi phục vắng vẻ.
Tiếng bước chân lạch cạch lạch cạch không còn, một tiếng chi cửa mở nương theo cũng không thấy.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, Tiêu Xuân Thu thần kinh căng thẳng.
Anh không dám mở mắt, có đôi lúc, mắt không thấy trái lại là may mắn, vì không thấy, sợ hãi sẽ ít đi.
Đang lúc do dự có nên mở mắt không, bên tai bỗng truyền tới tiếng sền sệt, nghe, tựa hồ là tiếng dẫm phải bùn đất ẩm ướt phát ra.
Âm hưởng quái dị, khiến Tiêu Xuân Thu không thể khống chế lung tung suy đoán mình rốt cuộc ở đâu.
Bùn lầy? Mặt đất? Hay mộ phần?
Trong bóng tối, ánh đỏ bỗng nhiên rực rỡ, cho dù nhắm mắt, cũng có thể cảm giác được.
Đôi mắt khép kín cẩn thận mở ra khe hở, Tiêu Xuân Thu mơ hồ thấy từng đóa diễm lệ.
Đây là?
Tiêu Xuân Thu nhịn không được mở lớn hơn, lúc này anh thấy rõ.
Một kẻ đứng đưa lưng về phía anh, trước mặt đặt một đoá hoa to lớn màu sắc khoa trương diễm lệ.
Tiêu Xuân Thu mở thêm, nhận ra kẻ đứng là La Võng.
Trước mặt La Võng đặt một cái bồn nhìn qua là hoa, thế nhưng nhìn kỹ lại nghĩ là một vật kỳ quái không giống hoa.
Thân thô như miệng bát, không có lá, trên ngọn là một đoá hoa thật lớn hình dạng kỳ dị, cánh hoa đỏ, vàng, đen, tím nhiều loại màu sắc hỗn tạp, khiến người cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Ánh đỏ là đoá hoa phát ra, nương theo đó, Tiêu Xuân Thu kinh hãi phát hiện vật thể biết động, giữa đoá hoa không ngừng vươn ra xúc tua nhỏ dài, vũ động, mở rộng bốn phương tám hướng.
Tiêu Xuân Thu không dám thở mạnh, nhìn xúc tua nhỏ dài duỗi qua người mình.
Vì nằm trong quan tài, phạm vi có thể thấy của Tiêu Xuân Thu cực kỳ hữu hạn, anh không biết xúc tua rốt cuộc kéo dài bao nhiêu.
Một tiếng ba, tựa hồ là chạm phải gì, kế vang lên tiếng két ba két ba Tiêu Xuân Thu nghe như tiếng táo đỏ ngọt lịm núi Phú Sĩ anh thường ăn sướng miệng.
Tiêu Xuân Thu tóc gáy dựng thẳng, thứ đó đang ăn gì?
Tứ chi bạch cốt người chết thoáng chạy vào đầu, Tiêu Xuân Thu vô thức ôm chặt cánh tay.
...
Một con ruồi đầu to ong ong dẫn đường, ba người Huyền Huyễn theo sau.
"Phường nhưỡng La thị?"
Nhìn chỗ trước mắt, Tiêu Xuân Hạ có chút hồ nghi.
"Xuân Thu ở đây?"
Huyền Huyễn nhìn thoáng con ruồi vũ động giữa không trung, "Tôi chưa nói Tiêu Xuân Thu ở đây, bất quá, La Võng cực kỳ có khả năng ở đây."
"Anh đã dùng ra-đa lục soát phường nhưỡng La thị, thế nhưng không phát hiện tung tích La Võng."
"Ra-đa? Vậy anh có đào ba thước đất không? Nói không chừng La Võng trốn dưới hầm ngầm." Huyền Diệu Khả nói.
"Anh thế nào không nghĩ ra? Dưới đất tuyệt đối là chỗ trốn tốt!" Tiêu Xuân Hạ ảo não không ngớt.
Huyền Diệu Khả tuỳ tiện nói một câu, không nghĩ tới Tiêu Xuân Hạ thật không có.
"Thế nhưng vì sao lại tìm một con ruồi dẫn đường?" Tiêu Xuân Hạ không giải thích hỏi.
Một tờ giấy rơi xuống, phía trên vẽ con ruồi đầu to, Huyền Huyễn thu hồi.
"Có chút ruồi thích hút máu động vật và người, dịch thể màu đỏ phát hiện ở chỗ La Võng không phải rất giống máu?"
...