Huyền Giới Chi Môn

Chương 974: Cải trang trà trộn (1)

- Hừ, cái bọn người này thật ác độc!

Thể Nhi phẫn nộ nói.

- Đúng rồi, ngươi có tin tức nào mới nhất liên quan đến Thanh Lan Thánh Địa bây giờ không?

- Thạch Đầu, ngươi cũng biết, đây là trên Phá Tinh Cầu, căn bản không có một cái gọi là đại thành, làm gì có tin tức truyền qua đây? Trong thành này ngoài lệnh truy giết đệ tử Thanh Lan Thánh Địa được truyền đến ba năm trước thì không có bất cứ tin tức gì khác thêm nữa.

Thể Nhi có chút bất lực nói.

- Vậy xung quanh đây có gì bất thường không?

Thạch Mục hơi chau mày, lại hỏi.

- Nếu nói bất thường... một năm trước, ta tình cờ nhìn thấy một chiếc chiến hạm Ngân Nguyệt của Li Trần Tông đến trên tinh cầu này, nhưng một năm nay không nhìn thấy lần nào nữa.

Thể Nhi vò đầu, suy nghĩ một lúc, rồi nói như vậy.

- Nghĩ đến trận chiến đẫm máu năm ấy đã qua lâu như vậy rồi, người của Li Trần Tông ít nhiều cũng có chút lơ là rồi.

Thạch Mục gật đầu, lẩm bẩm một mình.

Giữa những lời nói chuyện của một người một điểu, đột nhiên nghe thấy một âm thanh ầm ầm ở phía sau truyền đến, cả hai liền quay đầu lại, thì thấy hang động mà Thạch Mục vừa ở trong tu luyện vừa rồi không trụ nỗi sự chiếu cắt mãnh liệt của luồng sáng màu vàng kia, cuối cùng bị vỡ sập xuống.

- Thạch Đầu, ngươi đây là... Huyền Công Lục Truyền đại thành rồi?

Thể Nhi vui mừng nói.

- Ừm, hôm nay mới có thể đạt đến viên mãn triệt để. Nói ra, nếu không phải sự diệt vong của Thanh Lan Thánh Địa, khiến kế hoạch tu luyện của ta bị đảo lộn không ít, thì cũng không đến nỗi ngày hôm nay mới có thể đại thành.

Thạch Mục nói.

- Thạch Đầu, tốc độ này của ngươi đã đủ nhanh rồi, thì đừng không thỏa mản như vậy.

Thể Nhi nói.


- Vẫn chưa đủ, ba năm trước, Triệu Tiễn đã đem Cửu Truyền Huyền Công tu luyện đến thất truyền đại thành rồi, bây giờ càng không biết hắn đã luyện đến bước nào rồi. Một khi bị hắn đạt trước tiên cơ, đạt đến mức tiên luyện đến Cửu Truyền Huyền Công trước, nhất thân tu vi của ta sẽ như dã tràng xe cát, làm giá y cho hắn. Không chỉ như vậy, Thiên Đình có âm mưu đã lâu, trên những tinh cầu mà chúng ta đi qua ở bên đường, những người tu luyện tàn thiên Cửu Truyền Huyền Công kia, tất cả đều nằm trong dự tính lúc tu dưỡng Huyền Công Đại Thành của Triệu Tiễn.

Thạch Mục lắc đầu, nói.

- Vậy chúng có phải đi tìm Triệu Tiễn trước, rồi giết hắn?

Thể Nhi hỏi.

- Giết hắn? Không nói chúng ta bây giờ còn không biết hắn ở đâu, cho dù tìm được hắn, chúng ta làm sao chắc chắn được sẽ giết chết được hắn?

Thạch Mục nhẹ thở dài một cái, rồi nói.

- Không sai, tên tiểu tử giảo hoạt lắm âm mưu quỷ kế, lại có Thiên Đình làm lưng chống đỡ đằng sau, đúng là không dể đối phó.

Thể Nhi cũng thở dài nói.

- Cũng không đến nỗi bi quan như vậy, trước đây Li Trần Tông Thể Nhi đã từng nói qua “ áp nhân bất như dương kỉ”, hạ thấp người khác không bằng nâng cao mình lên, nếu ta có thể tu luyện Cửu Truyền Huyền Công nhanh trước một bước, tu vi của tên Triệu Tiễn hắn không là điều có lớn nhất của ta sao?

Thạch Mục mỉm cười nói.

Thể Nhi nghe xong, trên dưới nhìn Thạch Mục một lượt, nói:

- Thạch Đầu, ngươi bế quan một năm, tại ngoài Huyền Công Lục Truyền đại thành ra, tu vi một chút cũng không tăng lên vậy?

- Minh Thủy Quyết của ta đã tu đến đại thành, lúc này không có công pháp nào thích hợp để tu luyện nữa, cho nên vẫn dừng ở Thánh Giời Sơ Kì. Còn bây giờ, ta tuy đã đạt được toàn bộ khẩu quyết công pháp Cửu Truyền Huyền Công, nhưng chi vật bản nguyên thuộc tính cần thiết thứ bảy vẫn chưa tìm được, không thể bắt đầu tu luyện.

Thạch Mục nói.

- Vậy chúng ta nên làm như Thể nào?

Thể Nhi hỏi.

- Chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng đến trước Thiên Hà Tinh Vực, tìm được Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, nhanh chóng lấy được truyến thừa của bvlt. Nếu như có thể, cũng cần phải nghĩ cách tìm được hai cái chi vật bản nguyên còn lại.

Thạch Mục nói.


- Nếu như Thể này, việc đó không thể chầm trễ, chúng ta bây giờ nhanh chóng lập tức xuất phát đi.

Thể Nhi sớm đã nóng lòng, muốn lập tức rời khỏi Lục Thông Tinh này.

Thạch Mục gật đầu, vẫy tay lên gọi Long Vũ Phi Xa đến, mang theo Thể Nhi bay vút vào không gian, hướng về phía ngoài Lục Thông Tinh bay đi.

Lục Thông Tinh này đã ranh giới gần với những tinh vực nằm trong sự khống chế của Thanh Lan Thánh Địa rồi, là một trong những Quy Thuộc Tinh Cầu nằm trong sự kiểm soát thuộc Thánh Địa Tứ Đại, là một tinh cầu nhỏ rất hoang tàn.

Nó và vô số tinh cầu xung quanh đều giống nhau, do sự ảnh hưởng của việc thiếu hụt mối tài nguyên, tam đại Thánh Địa đều không muốn cai quản nhiều, cũng không thiết lập Truyền Tống trận Pháp, tiến vào trong đều phải thông qua thuyến hoặc chiến hạm.

Sau khi bay ra khỏi Lục Thông Tinh, Thạch Mục ven theo phương hướng chỉ thị của Thanh Lan Thánh Chủ, nhanh chóng cưỡi Long Vũ Phi Xa bay đi.

...

Một tháng sau, một vùng thiên thạch dày đặc, tình hình trong Tinh Vực của Tinh Hải giống như phù thạch, bay lên một tia cầu vồng.

Một phi xa tỏa những ánh sáng màu xanh từ trong thiên thạch bay xuyên ra, hướng vào giữa của tinh vực bay vào.

Ở trên phi xa, một người nam tử mặc áo bào màu xanh với ánh mắt đăm đăm nhìn vào nơi sâu thắm trong tinh không, trên mặt hiện ra thần sắc anh tuấn, nghiêm chỉnh.

- Thạch Đầu, ngươi nói xem sao nơi này lại có nhiều thiên thạch vậy?

Một con chim anh vũ nhiều màu sắc đứng trên chân mày của người nam tử mặc áo bào màu xanh kia, nghiêng đầu hỏi.

Một người, một chim chính là Thạch Mục và Thể Nhi.

Thạch Mục thu tầm mắt về, nói với Thể Nhi:

- Đây là tương giao của Thể lực Tam Đại Thánh Địa của Dị Tộc, ba năm trước, lúc Tam Đại Thánh Địa mâu thuẩn xung đột kịch liệt, ở đậy chắc xảy ra không ít trận chiến. Những thiên thạch này chính là những vết tích của những trận chiến đó lưu lại.

- Đây là khu vực giao chiến sao? Vậy chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Thể Nhi nghe xong, thất kinh nói.

- Giao chiến đã là chuyện của ba năm trước rồi, nếu như ta đoán không sai, từ sau khi Thanh Lan Thánh Địa bị xâm chiếm, ở đây thực tế chắc đã trở thành địa bàn của Li Trần Tông rồi.

Thạch Mục nói.

- Vậy Bách Mộ Tinh chúng ta có phải cũng...

Thể Nhi nói.

- Rất có khả năng đã bị Li Trần Tông khống chế rồi, nên ta e rằng chúng ta phải bỏ công sức đi một chuyến nghe ngóng xem.

Thạch Mục nói.