Huyền Giới Chi Môn

Chương 933: Tri ân tất báo (2)

Hình thể ngũ trảo lôi long nhanh chóng biến lớn gấp mấy lần, trở thành một con rồng khổng lồ ước chừng mười trượng, toàn thân xuất hiện điện xà màu tím cực lớn, bay vào trong đám người.

Phanh phanh phanh!

Ngũ trảo lôi long vung móng vuốt lên, bắn ra mười luồng lôi điện thô to.

Lúc này, bảy tám tên đệ tử Thiên Vị bị lôi điện đánh trúng, nhanh chóng nổ tung, mưa máu giăng đầy trời.

Đại trận đệ tử Thiên Vị lập tức lộn xộn, trận tuyến bắt đầu bị phá vỡ.

Sắc mặt đám người Nam Cung trưởng lão biến đổi cực nhanh, một khi trận hình tan vỡ, những đệ tử Thanh Lan cách cái chết không còn xa.

- Khinh người quá đáng!

Nam Cung trưởng lão hét lớn, bạch quang trên người phát ra rực rỡ, từng ngọn lửa màu trắng óng ánh xuất hiện, bay về phía chung quanh.

Nhưng nơi ngọn lửa đi qua, đốt cháy hư không thành những động lớn.

Hai gã Thánh giai đang vây công hắn thay đổi sắc mặt, không dám đón đỡ, phi thân tránh né.

Vẻ mặt Nam Cung trưởng lão vui mừng, thân thể bay lên, muốn ngăn cản con rồng màu tím khổng lồ kia.

Vào thời khắc này, ánh sáng tím lóe lên đỉnh đầu hắn, thân ảnh Tịch Vấn Thiên xuất hiện.

Hắn phất tay lấy ra pháp bảo trường kiếm, sau đó cả người lóe lên hóa thành cự kiếm màu tím, chém vào người Nam Cung trưởng lão.

Nam Cung trưởng lão biến sắc, phất tay tế ra mặt kính cổ màu trắng, tức khắc phóng đại gấp mấy lần, chắn trên đỉnh đầu.


Một tiếng vang thật lớn!

Cự kiếm màu tím chém xuống chiếc kính cổ.

Quang mang trên chiếc kính cổ hiện ra, giống như không thể chống đỡ nổi.

Trong mắt Tịch Vấn Thiên toát ra tia hưng phấn khát máu, hắn nhe răng cười, phất tay đánh ra một pháp quyết, thanh kiếm khổng lồ màu tím tỏa rang quang mang rực rỡ, khiến cho bạch sắc cổ kinh vang lên từng tiếng răng rắng, tạo thành vết nứt.

Nụ cười hưng phấn trong mắt Tịch Vấn Thiên lập lòe, đang muốn thừa thắng xông lên.

Vào thời khắc này, một ngọn gió sắc nhọn bay vụt đến, chém lên cổ hắn.

Trong lòng Tịch Vấn Thiên rùng mình, quyết định thật nhanh, cả người gấp rút lăn mình bay về phía trước, lôi quang lóe lên trên người, lướt ngang chừng mười trượng, mới may mắn tránh thoát khỏi tập kích.

Sắc mặt hắn xanh mét, trên mặt xuất hiện vết thương, máu tươi trào ra.

- Ai!

Hắn quát lên, giọng lạnh lùng, nhìn chung quanh, nhưng vẫn không thấy một bóng người nào.

Vẻ mặt Tịch Vấn Thiên trầm xuống, phất tay triệu hồi trường kiếm màu tím, hai tay bắt kiếm quyết, người đi theo kiếm.

Xuy xuy xuy!

Vô số tử sắc kiếm ảnh giăng giăng khắp nơi, bao bọc cả người hắn không lọt một giọt nước, một số khác bay ra bốn phương tám hướng.

Nhưng vào lúc này, trong hư không, bóng người mặc áo bào xanh lóe lên cách hắn chừng mấy trượng, chính là Thạch Mục.


Kim quang trên người hắn lập lòe, Cửu Long Tỏa Kim Giáp hiện ra, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như ngọn núi tràn ngập côn ảnh xuất hiện trước người, hội tụ thành một cột trụ bằng kim quang đâm thẳng lên trời, đập vào đầu Tịch Vấn Thiên.

Mặc dù kim quang trụ chưa rơi xuống nhưng đã mang theo linh áp vô tận, đè ép hư không phía dưới phải vặn vẹo, uy năng mở trời tách đất!

Kiếm ảnh đang bao bọc chung quanh Tịch Vấn Thiên nháy mắt tán loạn!

Thần sắc Tịch Vấn Thiên biến đổi, trường kiếm phát ra điện mang càng ngày càng nhiều, nhanh chóng biến hóa vài lần, vô số kiếm khí màu tím đang bay khắp nơi nhanh chóng ngưng tụ thành kiếm khí cực lớn, hướng lên trời nghênh đón côn ảnh màu vàng.

Thanh âm nổ mạnh phá trời, quang mang tím vàng từ chính giữa Thạch Mục và Tịch Vấn Thiên bộc phát, từng đợt sóng năng lượng tràn ra, chấn động cả mảnh hư không.

Vào thời khắc này, trong mắt Thạch Mục hiện lên một tia tinh quang.

Hắc quang lóe lên, thân ảnh màu đen của thân ngoại hóa thân xuất hiện ngay cạnh hắn, sau đó nhanh chóng xuyên qua đợt sóng năng lượng, tấn công Tịch Vấn Thiên.

Thân hình hóa thân còn chưa đến, kiếm quang màu máu từ huyết sắc tàn kiếm đã nở rộ trong tay hắn, chém về phía Tịch Vấn Thiên,

Tịch Vấn Thiên kinh hãi, vội vàng triệu hồi ra cái khiên màu đen, chắn kiếm quang huyết sắc.

Xoẹt!

Tấm khiên màu đen giống như đống bùn nhão, bị kiếm quang chém thành hai nửa.

Huyết quang lại sáng lên, lướt qua cổ Tịch Vấn Thiên.

Thần tình trên mặt Tịch Vấn Thiên tức khắc đông lại, đầu hắn xoay tròn rồi bay lên trời, tiếp theo đó là suối máu từ cổ phóng lên cao ba thước.

Huyết sắc tàn kiếm phát ra tiếng “ông”, tản ra ánh sáng màu máu hung mãnh đậm đặc, giống như ác ma đang ngủ say bỗng nhiên thức tỉnh, bắn ra từng sợi tơ máu, đâm vào thi thể Tịch Vấn Thiên.

Chỉ mấy lần hô hấp, thi thể hắn nhanh chóng héo rũ, giống như một cỗ thây khô.

Tử sắc tiểu nhân, chính là Thánh phôi Nguyên Thần Tịch Vấn Thiên bay ra từ trong thi thể, đang muốn bỏ chạy, nhưng đã bị tơ máu đâm thủng, cũng bị hút khô nhanh chóng.

Huyết sắc tàn kiếm phát ra tiếng rít quái dị, giống như vưa được ăn no rồi ợ ra, huyến quang đang tản ra chậm rãi thu hồi, khôi phục tình trạng bình thường.

Đáy mắt Thạch Mục hiện lên vẻ kinh ngạc, thần sắc thay đổi mấy lần, nhưng hắn hít sâu một hơi, buộc bản thân bình tĩnh lại.

Hiện tại không phải là lúc truy tìm nguồn gốc tàn kiếm này.