Huyền Giới Chi Môn

Chương 919: Tầng thứ sáu (2)

Thân ngoại hóa thân gật đầu thật nhẹ, khoanh chân ngồi xuống.

Thạch Mục nhanh chóng rời khỏi mật thất, sau đó đi đến phòng khác ở bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn tĩnh tọa một hồi lâu, sau đó mở to hai mắt, kim quang trong tay lóe lên, xuất hiện một hạt sen màu vàng, chính là Kim Liên Tử lấy từ hài đồng kia tại Ẩn Liên Tinh.

Từng tia sáng kim quang vô cùng chói mắt xen lẫn nhuệ khí sắc bén từ hạt sen phát ra, nếu nhìn quá chăm chú sẽ cảm thấy đau đớn.

Trong mắt Thạch Mục lóe lên vẻ vui mừng.

Hắn cảm nhận được rõ ràng, hạt sen này ẩn chứa bản nguyên thuộc tính kim cực kỳ nồng đậm, cao hơn nhiều so với Thụ Linh Vương Thần Mộc và Tịch Linh Thổ, quả thật giống như hàng đặt theo yêu cầu để tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công vậy.

Hắn chỉ cần bình ổn tâm thần, hấp thu tìm hiểu, khi tu luyện vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công tầng sáu nhất định sẽ làm chơi ăn thật.

Không biết có phải do thiên ý đã định sẵn, bản thân đang thiếu vật chứa bản nguyên lực thuộc tính kim, liền đột nhiên có được Kim Liên Tử.

- Chẳng lẽ Bạch Viên lão tổ có khả năng đoán trước?

Hắn suy nghĩ lung tung một lúc lâu, sau đó lắc đầu, gạt bỏ tất cả những ý nghĩ tạp nham trong đầu.

Sau đó hắn hít sâu một lần, giữ hạt sen trong lòng bàn tay, vận chuyển pháp quyết tầng thứ sáu Cửu Chuyển Huyền Công, thu nạp sức mạnh bản nguyên thuộc tính kim bên trong nó.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã ba năm.

Trong mật thất, lộng lẫy vàng son.

Thạch Mục ngồi khoanh chân, vẫn không nhúc nhích, kim quang chói mắt bao phủ toàn thân, cứ một một lần hô hấp, kim quang giống như có sinh mạng, cũng phun ra nuốt vào, lộ ra khí thế phong duệ như lưỡi đao sắc bén.

Trong lúc đó, Thạch Mục mở to hai mắt, kim quang trong đó sáng ngời, toàn bộ khí thế phong duệ càng tăng nhiều hơn.


Sau một khắc, hai tay nhấc lên, ngửa mặt lên trời hét dài, từng luồng kim quang cực lớn từ trên người hắn phát ra, từng lớp từng lớp hội tụ trên đỉnh đầu hắn, dần dần hình thành một đám mây sáng chói sắc vàng.

Ầm ầm!

Kim vân cuồn cuộn sôi trào, bộc phát ra sấm sét vang dội, sau đó vô số quả cầu sấm sét màu trắng vờn quanh, bên trong đó có từng đợt hồ quang bạch sắc nhảy múa, không gì khác là Canh Kim Thần Lôi.

Kim quang trên phổi Thạch Mục lóe lên, dần dần xuất hiện đồ án tiểu đỉnh.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.

Thời gian ba năm, tầng thứ sáu Cửu Chuyển Huyền Công đã đại thành.

Cánh tay Thạch Mục vung lên, kim vân trên đỉnh đầu bay trở về, dung nhập vào cơ thể hắn.

Thân thể hắn chợt động, cả người trong nháy mắt hóa thành kim quang, sau đó biến mất không thấy tăm tích, sau một khắc xuất hiện bên ngoài thạch thất.

Kim quang vừa xát vào vách tường, đã để lại vết sắc vô cùng bén ngọt.

Thạch Mục gào to, thân hình lại nhoáng lên, biến mất thêm lần nữa.

Sau một khắc, từng quang ảnh màu vàng giống như đan cài vào nhau thoáng hiện, giăng khắp nơi, tốc độ nhanh không tưởng nổi, giống như nghìn đạo vạn kiếm cùng nhau chém, bất kỳ vật gì cũng sẽ nát bấy.

Trong chốc lát, cả khoảng hư không này cũng bị kim quang cắt thành vô số mảnh.

Kim ảnh đầy trời tức khắc tiêu tán, thân thể Thạch Mục hiện ra, sắc mặt tràn đầy vui mừng.

Tầng thứ sáu Cửu Chuyển Huyền Công đã tu thành, cường độ thân thể hắn đã tăng lên không ít, cả người đều toát lên khí tức sắc bén từ thuộc tính kim, có thể thi triển ra Kim Độn Thuật có thể công, cũng có thể phòng.

Đương nhiên, tầng thứ sáu đại thành, diệu dụng từ sức mạnh thuộc tính kim không chỉ dừng lại ở đó.


Một tay Thạch Mục cào một cái, kim quang trên bàn tay chớp tắt, nháy mắt hóa thành bàn tay màu vàng, ngón tay xuất hiện từng lưỡi dao sắc bén, năm ngón tay dường như lập tức biến thành năm mũi kiếm đánh đâu thắng đó.

Hắn vung tay lên, bàn tay đâm vảo một mảng tưởng, sau đó đơn giản xuyên vào trong, giống như một miếng đậu hủ.

- Tuyệt quá!

Hắn thu bàn tay về, tản đi lực lượng thuộc tính kim, bàn tay trở lại nguyên dạng.

Sắc mặt Thạch Mục vui vẻ, sức mạnh thuộc tính kim cần hắn thử nghiệm nhiều hơn.

Hắn xoay người đi đến mật thất của thân ngoại hóa thân, dừng lại một chút, sau đó cất bước đi vào.

Trong mật thất, đã có hơn phân nửa ma tinh bị hấp thu, quanh hóa thần tản ra cuồn cuộn hắc khí, khí thức đã tăng lên không ít, đạt tới Thánh giai trung kỳ, cách hậu kỳ không xa.

Trong lòng Thạch Mục vui vẻ, thực lực thân ngoại hóa thân tăng trưởng cực nhanh, xem ra chỉ cần vài năm sẽ đạt đến Thánh giai viên mãn, tốc độ nhanh hơn chính mình rồi.

Nhưng hắn hoàn toàn hiễu được, thân ngoại hóa thân cắn nuốt thi hài của Hồng Lệ Ma Tổ, đã sớm có trong tay lĩnh vực cao hơn người khác rất nhiều, chỉ cần hao phí thời gian tìm hiểu để hoàn toàn đồng hóa, sau đó chỉ còn thiếu ma lực để tăng trưởng tu vi mà thôi.

Chỉ cần có ma lực sung túc, thực lực hóa thân sẽ tiếp tục tăng trưởng.

Đáng tiếc, hắn đã tu luyện Minh Thủy Quyết tới đỉnh, không có công pháp tiếp sau đó, tu vi hắn trong ba năm nay vẫn là Thánh giai sơ kỳ, nhưng đã vững chắc hơn trước nhiều.

Thạch Mục thở dài, tính toán tranh thủ thời gian tìm một công pháp thích hợp để tu luyện, nếu không sẽ bị phân thân bỏ xa.

Hắn đóng cửa mật thất, sau đó quay người đi, tìm đến gian phòng chỗ Tử Thúy Lô.

Luyện khí vẫn chưa kết thúc, Công Thâu Tử vung vẩy hai tay, đánh ra từng cái pháp quyết, không để ý đến Thạch Mục.

Ánh mắt Thạch Mục tập trung nhìn mặt đất, cực phẩm linh thạch đã tiêu hao gần như không còn, Tử Thúy Lô tản mát ra ánh sáng tím càng ngày càng xán lạn, gấp mấy lần lúc trước.

Nắp lò run lên nhè nhẹ, thỉnh thoảng phun ra từng luồng kim quang, mơ hồ ngưng tụ thành long ảnh màu vàng dài hẹp, uốn lượn trên không trung, phát ra từng tiếng rồng ngâm.

Tuy rằng hiểu biết của Thạch Mục về đạo luyện khí có hạn, nhưng thông qua quan sát bình thường cũng hiểu rõ, giờ phúc này quá trình luyện khí đã đến thời khắc quan trọng, hành trình luyện khí cũng chuẩn bị kết thúc.

Hiện tại, với thân phận là khí linh Tử Thúy Lô, sắc mặt Công Thâu Tử hết sức nghiêm túc, mười ngón tay biến hóa liên tục giống như bánh xe, vô cùng thành thạo.

Tay đánh ra từng pháp quyên giống như nước chảy, giống như những biến đổi bên trong Tử Thúy Lô đều quen thuộc nằm lòng, hào quang trong mắt càng ngày càng sáng.

Thạch Mục thấy thế, không dám mở miệng quấy rầy, chỉ đứng ở cửa lẳng lặng quan sát từng cử động của Công Thâu Tử.