Huyền Giới Chi Môn

Chương 871: Một đòn toàn lực (2)

Đồng bài trên tay Hoắc Ba đã nát, nhưng hắn không để ý chút nào, miệng quát to:

- Cơ hội đã tới, động thủ!

Minh La nghe thế, chợt tỉnh táo trở lại, vừa định lui về phía sau, đã phát hiện quanh nàng xuất hiện bốn cột sáng màu tím cao hơn mười trượng, phía trên mỗi chiến cột đều có dị thú trấn giữ, phù văn hiển hiện, lộ ra phong cách cổ xưa.

- Tứ Phương Phong Thần Trận!

Thanh âm “thương lang” liên tục vang lên, xiềng xích từ bốt cột lớn màu tím dài ra, trực tiếp quấn quanh nhau tạo thành một lồng giam, vậy Minh La vào trong.

Ngay sau đó, phù văn trên bốn cột cột sáng lập tức tỏa ra hào quang mãnh liệt, lồng giam hình tròn mang theo ánh tím chập chờn.

Minh La cảm nhận được chân khí quanh thân nàng dường như bị sít sao phong tỏa, tuy rằng vẫn là tồn tại Thần Cảnh nhưng nhất thời không thể nào thoát ra khỏi lồng giam.

Mà ở bên kia, Ma Thi Trát Cổ bị ba tên Cổ Man Tộc vây công, thân thể khổng lồ bị chém thành hơn mười vết thương sâu hoắm dữ tợn lộ ra cả xương trắng, hồn hỏa trong mắt ngày càng ảm đạm.

Trước đó trên vai hắn có một Chủy Linh phụ trợ tấn công, cũng bị cường giả tộc Cổ Man công kích mãnh liệt, không thể thoát thân, lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Một cường giả cổ Man Tộc di chuyển thân mình ra sau lưng Trát Cổ, ngồi xuống, hai hàng gai xương màu trắng tên hắn gã như răng cưa bạch sắc, bổ vào bắp chân Trát Cổ.

Hai tiếng “ken két” giòn giã vang lên.

Cặp đùi Ma Thi Trát Cổ đồng thời đứt gãy, thân thể khổng lồ đổ sụp xuống.

Một tên tộc Cổ Man khác bước lên phía trước, cầm trên tay cự phủ bổ xuống.

Đầu Trát Cổ bị chém bay, vang lên từng tiếng răng rắc ớn lạnh, sau đó rơi xuống cách đó ba thước, hồn hỏa trong mắt cũng bị dập tắt.


Chủy linh thừa cơ hội này chạy thoát, lui về phía Thạch Mục.

Ngay lúc này, hào quang trên quả trứng khổng lồ phía dưới Thất Bảo Diệu Thụ lúc trước hiện ra bảy hư ảnh, hiện giờ đã chui hoàn toàn vào bên trong cự đản.

Bên trong thải đản lập tức truyền ra khí tức mênh mông cổ xưa, ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Ánh mắt Thạch Mục liếc đến, trong lòng liền hiểu rõ, Yên La đang ở trong thời khắc quan trọng nhất.

Hắn cắn răn, triệu hội Trụy Tiên Đài lần nữa, chăm chú mặc niệm chú ngữ không ngừng.

Hai ma vạn sinh vật tử linh còn sốt nhanh chóng đại di chuyển, lui trở về sau, thành lập một phòng tuyến dày đặc che chắn Thất Bảo Diệu Thụ.

- Giết hết bọn chúng cho ta!

Sau khi vây khốn được Minh La, tầm mắt Hoắc Ba nhìn về phía Thạch Mục, quát to.

Từng tên người khổng lồ tộc Cổ Man hóa thân thành hung thú, nhưng những chiếm hạm bằng sắt xông vào trong đại quân tử linh, hoặc tay không tấc sắt, hoặc tay cầm binh khí, nghiền hàng trăm hàng nghìn bạch cốt khô lâu thành phấn vụn.

Cường giả Hắc Ma tộc dồn dập theo sát phía sau, liều chết tấn công đại quân tử linh, phòng tuyến lúc này tràn ngập nguy cơ.

Ánh Thạch Mục đảo qua, lông mày khẽ nhíu nhặt.

Nhưng vào lúc này, vài chục vệt sáng lại xuất hiện từ phía Ma Giác Đảo, hàng trăm tên Thiên Vị tộc Cổ Man, Hắc Ma gấp rút đến tiếp viện từ các hòn đảo phân tán tập trung lại đây.

Tình hình càng trở lên vô cùng nghiêm trọng.


Minh La cũng ý thức được hoàn cảnh hiện giờ không ổn, nhưng lồng giam vô cùng chắc chắn, lấy tu vi của nàng muốn thoát ra ngoài cũng mất nhiều thời gian.

Ánh mắt Thạch Mục lộ ra vẻ kiên quyết, hào quang Tấn Thiết Côn ngày càng sáng rõ, đầu côn nhấc lên, vọt tới cường giả Cổ Man tộc.

Bên trên Như Ý Tấn Thiết Côn xuất hiện hỏa diễm chí dương, quang mang kim bạch hỗ trợ lẫn nhau, tản mát ra uy thế càng ngày càng mạnh.

Thạch Mục hét lớn, vung cánh tay lên, Như Ý Tấn Thiết Côn ngay tức khắc huyễn hóa thành từng đợt côn ảnh, Thông Thiên Thập Bát Côn sử dụng liên tục.

Mấy tên Thiên Vị cảnh tộc Cổ Man bị đánh bay, sau đó bị hỏa diễm chí dương thiêu đốt hừng hực thành tro tàn trong vài giây.

- Tặc tử, nhận lấy cái chết!

Ngay lúc này, thanh âm hét to như khảm vào trong tâm truyền ra từ trong Cổ Man tộc.

Thân hình Thạch Mục chấn động, giọng nói đó dường như trực tiếp tiến vào nội tâm hắn, khiến chân khí vận chuyển trong cơ thể hắn chợt dừng lại, hắn lập tức hoảng sợ.

Bóng người xẹt qua, một tên Cổ Man tộc tóc vàng nhanh chóng từ trong đám người bay ra, tay cầm đôi chiến thương màu vàng chỉ vào cổ họng Thạch Mục.

Thạch Mục gào to, Như Ý Tấn Thiết Côn quét ra thành một quỹ đạo hình quạt, ngăn chặn kim sắc chiến thương.

Leng keng!

Thân hình Thạch Mục rung mạnh, bị đánh bay ra ngoài, phản lực từ Như Ý Tấn Thiết Côn truyền tới cơ thể hắn, làm kim lân trên thân vỡ nát không ít, khí huyết sôi trào cuồn cuộn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Nếu không có Tỏa Kim Giáp trên người bảo hộ, e rằng hắn đã bị trọng thương.

Thân thể tên tóc vàng kia cũng hơi loạng choạng, sau đó lập tức đứng vững, tu vi cao thấp giữa song phương thoáng nhìn đã hiểu ngay.

Trong lòng Thạch Mục hoảng hốt, đối phương là một Thánh giai hậu kỳ cường giả, trong lòng cười khổ.

Bản thân hiện tại mình đầy thương tích, chân khí không khôi phục như cũ, thiên địa linh khí linh bảo Thiên Cực tích góp được cũng đã tiêu hao không còn một mống, tất nhiên sẽ không phải đối thủ của tên kia.

Ánh mắt hắn nhanh chóng quét qua tình cảnh chung quanh, đại quân tử linh giảm nhanh, dù bản thân chạy trốn ra đằng sau, cũng chỉ chờ đợi giây phút diệt vong đến gần càng nhanh.