Người nọ khom người bẩm báo.
Hai người nghe xong, đồng thời nhíu mày.
- Trát Cổ bị hại chết à?
Tỳ Phù Thần Tướng hỏi rõ hơn.
- Ban nãy Trát Cổ đại nhân dẫn theo một phân đội đóng quân tại khu vực gần thông đạo kết nối với Di Dương Tinh Vực, theo dõi tình huống nơi đó.
Người đàn ông kể lại tỉ mỉ.
Tỳ Phù Thần Tướng biến sắc, cùng người phụ nữ da trắng liếc nhìn nhau.
- Được rồi, ngươi đi xuống đi.
Tỳ Phù Thần Tướng khoát tay áo, cho lui.
Người đó thi lễ, khom người đi ra ngoài.
- Cửu Phượng, ngươi thấy chuyện này do ai gây nên? Thực lực Trát Cổ tuy không mạnh, nhưng dù sao hoa văn chủ thể của hắn là Vọng Nguyệt Tê Nhưu, phòng ngự khá mạnh, cho dù là Thánh giai hậu kỳ muốn giết hắn, cũng không dễ dàng.
Tỳ Phù Thần Tướng phân tích.
- Chẳng lẽ là bọn Hắc Yểm, Tu La kia trở về? Trừ khi là Thích Vô Nhai hoặc Vân Lý đích thân ra tay, nếu không Trát Cổ sẽ không tắt thở nhanh vậy, giống như đã bị giết rồi.
Cửu Phượng Thần Tướng vừa suy ngẫm vừa nói.
- Cũng có thể là vậy. Việc này phải điều tra cho rõ, nếu là hành động hai đại tộc Tu La, Hắc Yểm, đây sẽ chẳng còn là chuyện nhỏ.
Sắc mặt Tỳ Phù Thần Tướng biến ảo phi thường, trầm giọng nói.
Hắn nói xong, lật tay lấy ra một tấm lệnh bài, phất tay đánh ra một luồng hắc quang chui vào bên trong.
Sau một lát, tên tóc vàng tộc Cổ Man đi đến.
Tỳ Phù Thần Tướng thông báo lại sự tình Trát Cổ bị ám sát.
- Đây không phải chuyện có thể xem thường, ngươi cùng vài người nữa đi lục soát khu vực phụ cận thông đạo không gian, điều tra việc này rõ ràng cho ta!
Tỳ Phù Thần Tướng nhấn mạnh tính nghiêm trọng của sự việc lần này.
- Rõ!
Tên Cổ Man tóc vàng đáp ứng nghiêm cẩn, vội vàng rời khỏi đại điện.
- Tuy việc này không nhỏ, nhưng lực chú ý của chúng ta nên đặt vào Bạo Phong Ma Giác.
Cửu Phượng Thần Tướng phân tích tình hình.
- Đương nhiên.
Tỳ Phù Thần Tướng gật nhẹ đầu.
...
Trong tinh không Hắc Ma Tinh Vực, độn quang màu trắng phá không bay đi, tốc độ cực kỳ nhanh, tựa như trốn vào trong hư không, sau đó xuất hiện tại không gian cách đó vạn dặm.
Bên trong bạch sắc độn quang tất nhiên là nhóm người Thạch Mục.
Dưới sự chỉ dẫn của Cựu Thập La, hơn nữa chiếc thuyền màu trắng của Yên La sở hữu tốc độ phi hành cực kỳ khủng bố, ba người bay suốt ba ngày ba đêm, đã đến gần khu vực chủ tinh Hắc Diễm Tinh tộc Thượng Hùng.
Thạch Mục đương ngồi trên bạch sắc phi chu, nhìn về phía tinh cầu khổng lồ trước mặt, ánh mắt khẽ biến.
Kích thước Hắc Diễm Tinh cực kỳ to lớn, cũng không kém Đông Thánh Tinh, nhìn từ đằng xa đã thấy sương mù màu đen dày đặc, bốc lên từng đợt hắc diễm, có lẽ cái tên của nó cũng bắt nguồn từ đây.
Ma khí trong Hắc Ma Tinh Vực đã vô cùng nồng đậm, mật độ ma khí trên tinh cầu này còn nồng đập hơn gấp nhiều lần.
- Đây là chủ tinh tộc Thượng Hùng, chúng ta có nên cẩn thận một chút?
Thạch Mục quay sang Yên La, hỏi.
- Không cần!
Sắc mặt Yên La lạnh như băng đá, lắc đầu nói.
- Vì sao? Ngươi có nắm chắc đối phó với tên ma tôn Thần Cảnh kia?
Thạch Mục tỏ vẻ kỳ quái, hỏi lại.
- Ta đã có kế hoạch, ngươi không cần lo lắng.
Yên La trầm giọng nói, vung tay lên, tốc độ bạch sắc phi chu nhanh hơn nữa, nhanh chóng đến gần Hắc Diễm Tinh, lát sau đã chui vào trong biển lửa màu đen.
- Sau nửa canh giờ, một vệt độn quang màu trắng rơi xuống một rặng núi trên Hắc Diễm Tinh, hào quang lóe lên, hiện ra thân ảnh ba người Thạch Mục.
Thạch Mục nhìn chung quanh, ma khí chỗ này thực sự cực kỳ nồng đậm, so với bên trong Bảo Nguyệt Cung chỉ hơn chứ không kém.
Rặng núi này nằm ở khu vực biên giới, bên ngoài hắn thấy một tòa thành trì cực lớn.
Bên trong thầy trì, hắn thấy dòng ngày qua lại như mắc cửi, cực kỳ phồn hoa.
- Có phải nơi này không?
Yên La thu hồi ánh nhìn của mình, mở miệng hỏi.
- Bảo Hoa đại nhân, đây là chủ thành của Hắc Diễm Tinh, Thành Ma Huyền. Theo những gì ta biết, tổng điện tộc Thượng Hùng nằm trong nội thành Ma Huyền, Chuyên Vũ Ma Tôn có lẽ cũng đang ở đó.
Cưu Thập La bẩm báo không sót một chữ.
Yên La vừa nghe xong, thân hòa hóa thành vệt sáng màu trắng, bay ra khỏi rặng núi.
Thạch Mục nhìn bóng lưng Yên La, trong lòng không rõ vì sao nàng lại tự tin đến vậy.
Chẳng qua, hành động của nàng của có cái lý riêng của mình, hắn quyết định tin tưởng nàng.
Thân hình Thạch Mục nhanh chóng đuổi theo, Cưu Thập La lắc đầu, cũng đi sát phía sau.
Ba người nhanh chóng bay đến biên giới, chuẩn bị rời khỏi sơn mạch.
Đột nhiên trong hư không xuất hiện một bóng người, lẳng lặng đứng trước mặt bọn họ.
Một người đàn ông mập mạp độ chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc áo bào màu đỏ, tóc búi cao tùy tiện thành hình dạng cổ quái, giống như đuôi gà trống, thần sắc lười biếng, ánh mắt nửa khép nửa mở, giống hệt bộ dạng chưa tỉnh ngủ.
- Chuyên Vũ Ma Tôn!
Cưu Thập La vừa thấy bóng người vừa xuất hiện, hít mạnh một hơi, run rẩy thốt ra.
Sắc mặt Thạch Mục biến đổi, tên này xuất hiện nhưng chẳng để lại dấu vết, hơn nữa hắn chẳng cảm giác được khí tức tản mát trên người lão ta, chắc chắn là một đại năng giả Thần Cảnh không lẫn vào đâu được.
Tay hắn cầm chặt Như Ý Tấn Thiết Côn, đáy mắt liếc sang Yên La.