Thu được điểm Huyền Linh của Thạch Mục, Tháp Linh há miệng, phun ra một khối ngọc giản, lơ lửng trước người Thạch Mục.
Trong lòng Thạch Mục vui vẻ, vội vàng vươn tay tiếp nhận ngọc giản.
Hắn còn chưa kịp thả ra thần thức dò xét nội dung trong ngọc giản, thanh âm Tháp Linh ở bên kia đã vang lên:
- Từ cổ chí kim, rất nhiều huyền giả đạt được cơ duyên, nhưng số lượng người tu đến Hóa Cảnh lại vô cùng ít, ngươi biết vì sao không? Người thành công thường quên đi bản tâm ban đầu của mình, nên suy nghĩ cho kỹ, nên thận trọng, rồi hãy bắt đầu làm.
- Dạ, đệ tử xin nghe theo dạy bảo của ngài!
Thạch Mục giật mình, hơi kinh ngạc khi nghe Thách Linh nói những điều đó, nhưng thanh âm vẫn vô cùng cung kính.
Thánh Linh chậm rãi tan biến, Thạch Mục cũng không dừng lại, xoay người đi ra ngoài Thánh Điển Các.
Một không gian xanh biếc nằm sâu trong Thanh Lan Thánh Địa, khắp nơi tràn ngập sương mù thanh sắc, một viên ngọc bích khổng lồ đương lơ lửng trên không trung, trên đó viết tên từng người, cũng đã được chừng trăm cái tên, một trong số đó có Triệu Tiển, nằm ở phía ngoài cùng bên phải.
Tương ứng với mỗi cái tên đều có những đồ án tinh vân màu vàng trôi lơ lửng phía trên, sáng lấp lánh, mà ở phía dưới Triệu Tiển, đã có tám đám đồ án tinh vân.
Lúc này, một vệt sáng từ đằng xa bay vụt đến, rơi vào trên ngọc bích.
Những nơi mà vệt sáng đi qua, sương mù thanh sắc trong không gian cuộn trào kịch liệt.
Hào quang trên ngọc bích sáng chói, sau đó hiện lên thêm tên của một người, đó là Thạch Mục.
Phía dưới tên của Thạch Mục, cũng hiện ra tám đám đồ án tinh vân, đang rực sáng.
Hư không phía trước viên ngọc bích chợt lóe, một đôi mắt to hiện ra, ánh nhìn rơi xuống cái tên Thạch Mục.
Quang mang trong đôi mắt ấy sáng lên, sau đó biến mất trong hư không.
Thanh sắc sương mù lúc nãy còn đang cuộn trào mãnh liệt đột nhiên yên tĩnh trở lại, không gian khôi phục vẻ tĩnh lặng như lúc đầu.
...
Thạch Mục rời khỏi Thách Điển Các, ngay lập tức đi đến tầng hai của Không Gian Huyền Giai.
Không Gian Huyền Giai tựa hồ chẳng thay đổi gì nhiều, các đại đệ tử tại linh địa đang từ động phủ trong thác nước phi hành ra ngoài, nhộn nhịp hơn vài phần so với trước kia, chẳng biết có phải vì bị ảnh hưởng bởi thế cục hỗn loạn ở Di Dương Tinh Vực hay không.
Hắn không để ý đến chuyện của người khác, trực tiếp bay về động phủ của mình, lúc lâu sau đã đến nơi.
Ánh mắt Thạch Mục vừa chuyển, nhìn về phía linh điền, những người bên trong đều rất xa lạ, còn những người hầu cũ trước đây lại chẳng thấy một ai.
Hắn khẽ nhíu mày, lập tức bay về phía động phủ, định gọi Tề Phong đến đây hỏi lại cho rõ.
Màn sáng màu vàng từ hư không hiện ra, chặn đường đi của hắn.
Thạch Mục nhướng mày, trận pháp này vô cùng xa lạ, rõ ràng không phải cấm chế hắn bố trí trước kia.
- Ngươi là ai! Tại sao tự tiện xông vào linh địa của Quan phủ chủ!
Hai thanh y nam tử từ trong động phủ bay ra, đứng phía sau cấm chế, sắc mặt bất thiện quát hỏi Thạch Mục.
- Quan phủ chủ?
Nét mặt Thạch Mục trầm xuống đây rõ ràng là động phủ của hắn, sao lúc này lại xuất hiện một Quan phủ chủ?
Tu vi hai thanh y nam tử trước mắt đều là Địa giai hậu kỳ, thoạt nhìn là người đứng đầu trong đám người hầu.
- Quan phủ chủ của các ngươi đang ở đâu?
Hắn trầm mặc một lúc, mở miệng hỏi.
Song song đó, hắn cũng khuếch tán thần thức, tức khắc bao phủ trong phạm vi trăm dặm.
- Nực cười, Quan phủ chủ của chúng ta là đệ tử được xếp trong hàng ngũ năm đại nhân vật đứng đầu hàng nghìn năm nay, là người mà ngươi muốn gặp thì gặp sao?
Nam tử mắt xếch bên trái cười lạnh, nói.
Người còn lại quan sát gương mặt Thạch Mục, lộ vẽ suy tưởng.
Thạch Mục giận dữ, muốn phát cấu, nhưng đuôi lông mày chợt nâng lên, nhìn về hướng bên trái, thoáng cái thân hình đã hóa thành vệt sáng màu làm, phi độn về phía đó.
Nam tử mắt xếch hừ lạnh, gương mặt lộ vẻ khinh miệt.
- Ta cảm thấy người này rất quen mắt.
Người áo xanh bên cạnh nói.
- Quen mắt? Không có đâu?
Người kia lắc đầu, nói.
- À, có lẽ là ta nhớ nhầm, được rồi, tên này biết thời thế, tự động rời đi, chúng ta cũng bớt đi một phần việc.
Thanh y nam tử nói nhỏ vài câu, cả hai bay trở về động phủ.
Ở thách nước cách động phủ ngoài ba mươi dặm, phân bố bảy, tám mẫu linh điền đang gieo trồng các loại linh thảo, không ít người hầu đang bận rộn ở đó.
Một người trung niên thân hình mập mạp đương giơ hai tay, phun ra một tia ánh sáng xanh, rót vào cột trụ thanh ngọc nằm bên cạnh linh điền.
Người này chính là Tề Phong, khí sắc thoạt nhìn vô cùng kém, mặt mũi bầm dập, tu vi chẳng hiểu vì sao bị lui xuống cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí là Tiên Thiên sơ kỳ.
Cây cột phát ra từng đợt sáng màu xanh, bay lên không trung, ngưng tụ thành một đám thanh vân.
Tề Phong cất công đánh ra từng loại pháp quyết, thanh vân trên không trung quay cuồng, qua một lúc, cơn mưa chứa đầy linh khí rơi xuống từng giọt tí tách vào trong linh điền.
- Ồ! Hóa ra đây là Tề đại quản sự trước kia đã từng uy phong bát diện hay sao, thế nào lại tự mình gieo trồng linh điền rồi, ha ha!
Một đám người từ đằng xa đi tới, một nam tử xấu xí vừa nói vừa cười.
Tề Phong chỉ nhìn hắn một chút, rồi lại cúi đầu xuống.
- Mẹ, lão tử đang nói chuyện với ngươi, ngươi dám không để ý đến!
Nam tử mỏ nhọn sắc mặt dữ tợn lên trông thấy, sải bước bay vút đến, tung ra một cú đấm nặng nề.