Huyền Giới Chi Môn

Chương 784: Không thể buông tha (1)

Thân hình Thạch Mục chớp hiện, rơi vào bên cạnh giao long Thánh Giai.

Khí tức của giao long Thánh Giai đã càng lúc càng yếu, chỉ cách cái chết không xa.

- Truyền nhân của Bạch Viên, ngươi đừng đắc ý. Chờ chân thân của bản tôn đích thân tới, đó là thời điểm chết của ngươi!

trong miệng giao long Thánh Giai chật vật phun ra lời lẽ uy hiếp.

- Được, ta chờ ngươi tới!

Thạch Mục nói xong, cánh tay vung lên.

Như Ý Tấn Thiết Côn hóa thành một đạo kim ảnh, hung hăng đập lên trên đầu của con giao long màu vàng.

Đầu của con giao long ầm ầm đột ngột nổ tung, hóa thành mưa máu khắp bầu trời.

Chỉ có điều vào thời khắc này, hai kim quang từ bên trong bay ra. Mỗi kim quang có một cái bóng của giao long nhỏ. Đó chính là hai tia phần hồn của giao long màu vàng. Chúng nhanh như điện chớp bắn về phía xa.

Đồng tử Thạch Mục co lại. Hai cánh thủy hỏa phía sau lưng thoáng động. Cả người hắn nhất thời biến mất không thấy bóng dáng. Sau một khắc hắn đã xuất hiện ở phía trước một tia kim quang.

Kim quang trên người hắn mạnh mẽ phát ra. Từ phía sau lưng hiện ra bảy đồ đằng xà ảnh cực lớn. Bên cạnh bảy xà ảnh, còn có một cái trống ở hình thức nguyên mẫu.

Bảy đồ đằng xà ảnh bay ra, thoáng cái cắn một đốm sáng kim sắc.

Trong một đốm sáng kim sắc, trên mặt giao long kim sắc hiện ra vẻ hoảng sợ, liều mạng giãy dụa, nỗ lực thoát ra.

Chỉ có điều sức một mình nó, còn xa mới có thể là đối thủ bảy đồ đằng xà ảnh của Thạch Mục. Rất nhanh đốm sáng liền bị xé rách. Trong chớp mắt, nó bị bảy xà ảnh cắn nuốt xuống.

Hai mắt Thạch Mục nhắm lại, lực đồ đằng trong cơ thể tăng mạnh, toàn thân mạnh mẽ phóng ra kim quang.


Bảy xà ảnh ở sau lưng của hắn rung động. Sau một lát, trong cái trống ở hình dạng nguyên mẫu kia chợt mọc ra một xà ảnh mới cực lớn màu vàng.

Con xà ảnh màu vàng này lớn vô cùng. So với bảy xà ảnh khác, rõ ràng lớn hơn một vòng.

Thạch Mục cảm nhận được lực đồ đằng trong cơ thể lớn hơn. Tâm niệm thoáng động, lực đồ đằng tràn ngập đến các nơi trên thân thể.

Ầm ầm!

Kim quang chói mắt lan ra khắp trên người hắn. Trên người hắn hiện ra vảy rồng màu vàng che kín.

Một lực lượng chấn động lớn vô cùng từ trên người Thạch Mục bạo phát ra, rất gần với Thánh Giai. Hư không xung quanh giống như mặt nước lan ra từng đợt sóng.

Thạch Mục cảm nhận được lực lượng trong cơ thể, trong lòng thầm mừng rỡ.

Lấy thực lực của hắn thời khắc này, lại thêm Cửu Chuyển Huyền Công, Như Ý Tấn Thiết Côn sau khi gia tăng vỏ côn, cho dù có đối mặt với tồn tại Thánh Giai sơ kỳ cũng đủ để chân chính đánh một trận.

Hắn thoáng động tâm niệm, lực đồ đằng sôi trào chậm rãi biến mất, giải trừ đồ đằng biến thân.

phân thân của Ngao Tổ xuất hiện thực sự nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn. Tuy rằng hắn đi tới trong Côn Lôn Thánh Cảnh này có mục đích gì khác, nhưng trải qua một lần gặp này, sợ là hành tung của hắn sẽ bị đối phương lấy thủ đoạn gì đó biết được.

Trước sau hắn đã giết chết ba phân thân của Ngao Tổ. Sợ rằng lần đối mặt tiếp theo, có thể hắn sẽ thật sự phải đối mặt với bản tôn của Ngao Tổ.

- Cũng không biết bản tôn của Ngao Tổ này rốt cuộc có thực lực làm sao...

Nghĩ đến đây, Thạch Mục nhất thời cảm thấy đau đầu một hồ.

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua thi thể không đầu của con giao long đang nằm đó. Hắn phất tay một cái. Hai thanh chiến thương màu vàng lóe lên ánh sáng sau đó không thấy nữa. Chúng đã bị hắn thu vào trong nhẫn trữ vật.

Cuộc chiến đấu vừa rồi có động tĩnh không nhỏ. Lại thêm nơi này cách Tử Thúy Các cũng không tính là quá xa. Khó có thể bảo đảm sẽ không khiến cho người khác chú ý. Thạch Mục thoáng động tâm, phát tay về phía thi thể giao long không đầu, đánh ra hai quả cầu lửa.


Vù.

Trên thi thể của con giao lông không đầu bốc lên ngọn lửa cháy mạnh.

Sau khi Thạch Mục liếc mắt một cái, liền xoay người tiếp tục chạy về phía trước.

Nửa ngày sau, một khu vực thảm thực vật tươi tốt, trong núi rừng cổ thụ che trời.

Thạch Mục ngồi khoanh chân ở dưới một gốc cây đại thụ ba người ôm mới hết. Hai mắt hắn khép hờ, tay bấm pháp quyết. Quanh thân hắn bao phủ vô số ánh sáng màu xanh giống như mưa lất phất.

Chỉ thấy trên vị trí bên phải bụng của hắn, đang có một luồng ánh sáng màu xanh sáng lên. Bên ngoài thân hiện ra hình vẽ của một cái đỉnh nhỏ màu xanh.

Trong rừng rậm xung quanh hắn nồng đậm từng tia tinh khí mộc. Chúng đang từ bốn phương tám hướng tập trung về phía trong cái đỉnh nhỏ màu xanh trên bụng của Thạch Mục.

Trên đỉnh nhỏ màu xanh, ánh sáng càng lúc càng thịnh. Vết thương các nơi trên người Thạch Mục đều được một tầng ánh sáng màu xanh che phủ, trở nên giống như làm bằng gỗ.

Sau một lát, hai mắt Thạch Mục mở ra. Hai đạo tinh quang chợt từ đó bắn ra.

Ở tòa tháp nhỏ màu bạc lúc trước, hắn vô ý động tới một chỗ cấm chế, cuối cùng không có lý do trêu chọc tới rất nhiều con rối bảo vệ. Trong đó thậm chí có tồn tại Thánh Giai. Trong lúc hoảng hốt, hắn chỉ đành phải vội vàng nghĩ cách bỏ trốn mất dạng.

Chỉ có điều trong quá trình lẩn trốn, bởi vì khe nứt không gian, tốc độ chịu đựng có hạn. Hắn vẫn gặp không ít công kích, bị thương không nhẹ.

May mà thông qua lực gia tăng của Mộc Hoá và nghỉ ngơi một phen, tất cả tổn thương trong cuộc chiến đấu của hắn trước đó đã khôi phục lại hết.

Thạch Mục đứng dậy, thư giãn dưới thân một chút, sau đó nhảy lên, chạy về phía sâu trong núi rừng.

Mảnh rừng núi này thật sự quá mức rộng lớn. Hắn ở bên trong đi lại hơn hai canh giờ, vẫn chưa từng nhìn thấy một kiến trúc cung điện nào.

Ngay thời điểm hắn dự định đổi một phương hướng khác, lại tìm kiếm một phen, đột nhiên hắn cảm thấy phía trước có truyền đến một trận sóng chấn động linh lực mãnh liệt.

- Loại cảm giác này... Là vật của bản nguyên!

Trong mắt Thạch Mục nhất thời sáng lên. Tốc độ dưới chân hắn tăng lên. Hắn lập tức chạy về phía đó.

Sau khi trong rừng chạy ngang qua một khoảng cách, Thạch Mục liền phát hiện cây rừng xung quanh dần dần trở nên thưa thớt. Ở bên cạnh đó, cách hắn không xa, xuất hiện một con đường màu trắng rộng chừng một trượng.

Hai bên đường, trong những lùm cây rậm rạp, phân bố nhiều loại đá điêu khắc tinh mỹ. Thoạt nhìn có chút chỉnh tề, không có chút dấu vết nào từng bị phá hỏng.

Thạch Mục thấy vậy, chân mày nhíu lại. Tốc độ tiến lên bắt đầu chậm lại. Trên người hắn cũng sáng lên ánh sáng nước màu xanh nhạt. Chúng hóa thành một tầng màn nước vô hình bao bọc xung quanh thân thể.