Huyền Giới Chi Môn

Chương 780: Bảo Thành Hồn Diệt (1)

Thạch Mục trong lòng cả kinh, chợt cảm thấy dưới chân nóng bỏng, nhiệt độ không khí chung quanh tăng lên nhanh chóng.

Loại nhiệt độ ở trình độ này tự nhiên mà nói hắn cũng không coi vào đâu. Thạch Mục cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên mặt đất những xích sắc văn lộ đã tràn đầy hồng quang chói mắt, phía trên che một tầng quang mang giống như hỏa diễm, dao động bất định.

Từng đạo hồng sắc lưu quang đang theo những văn lộ uyển chuyển quanh co này, không ngừng lưu động đồng thời hội tụ đến ba chân của Chú Tạo lô.

Cùng lúc đó, bề mặt Tử Thúy lô hào quang màu tím đột nhiên sáng ngời, tất cả bụi đất bám vào trên đó trong khoảnh khắc bị gột rửa sạch, thân lò không còn hình dạng sứt mẻ như vừa rồi nữa, mà trở nên mây tím lượn lờ, linh quang sáng kỳ dị, có vẻ đẹp đẽ quý giá vô cùng.

Trên thân lò, từng đạo phù văn màu ngọc bích không ngừng lóng lánh, bên trong thân lò liền bốc mạnh lên một trận hỏa diễm đỏ thẫm, hồng quang sáng quắc, quang cho dù cách luyện khí lô cũng có thể thấu chiếu ra ngoài.

Chín đạo quang mang chung quanh cung điện cũng vào lúc này đột nhiên sáng rực lên, bắn tới thân lò chín đạo quang trụ màu sắc rực rỡ.

Quang trụ mới vừa tiến vào, luyện khí lô liền chấn động ầm ầm, bên trong hỏa diễm quang mang lại lần nữa biến đổi, không ngờ lại biến thành bảy màu.

Mà cùng lúc đó, nhiệt độ bên trong đại điện cũng kịch liệt gia tăng, trở nên nóng bức vô cùng.

Bên trong Tử Thúy lô thất sắc hỏa diễm không ngừng bay lên, quang mang càng ngày càng sáng, xem ra cũng giống như một mặt trời bảy màu vậy.

Thạch Mục nhìn hết thảy điều này, thần sắc trên mặt không thay đổi, nhưng trong lòng thì chấn kinh dị thường.

Đúng lúc này, Thần Hồn chi thể của Công Thâu tử lại đột nhiên bay lên, bay tới ngay phía trên Tử Thúy lô.

Thần tình của y vô cùng chuyên chú nhìn về luyện khí lô, trong mắt lóe lên một trận cuồng nhiệt vẻ, trong miệng quát lớn:

- Công Thâu tử lấy thân luyện khí, lấy hồn định phù, từ đây không còn gì nuối tiếc nữa!


Dứt lời, Thần Hồn của ông ta liền dưới ánh mắt chấn kinh của Thạch Mục, nhoáng lên một cái lướt qua dung nhập vào lửa của Chú Luyện lô.

“Ầm ầm ầm”

Một trận tiếng sấm liên tục vang lên dữ dội.

Một đạo kim sắc quang trụ cự đại quán chú xuống từ trên chín tầng trời, trực tiếp đánh ra một cái động lớn trên nóc của Tử Thúy các đại điện, đột nhiên đánh vào trên Tử Thúy lô.

Thân lò Tử Thúy lập tức bị chìm ngập trong kim quang chói mắt, toàn thân trở nên trắng tinh trong suốt.

Thạch Mục nhìn lên thiên không thông qua lổ hổng trên đỉnh chóp đại điện, chỉ thấy từng mảng lớn mây trắng dày đặc điên cuồng dũng động trên bầu trời, hoàn toàn che đậy bầu trời trên đại điện, đạo kim sắc quang trụ ấy liền phóng xuống từ trong đó.

- Dị động như thế, không biết sẽ hấp dẫn những người khác tới hay không?

Trong lòng Thạch Mục có chút lo lắng, liền vội vàng phóng thích thần thức ra bên ngoài cơ thể, bao trùm phạm vi mấy chục dặm chung quanh.

Đột nhiên, hắn cảm ứng được một trận linh lực dao động kịch liệt, lập tức dời ánh mắt khỏi Tử Thúy lô.

Chỉ thấy trong kim quang trên Tử Thúy lô, nổi lên từng đạo phù văn cổ chuyết, rơi tiến vào trong lò.

“Ông” một thanh âm vang lên.

Thân lò Tử Thúy chấn động một trận, đạo kim sắc quang trụ quán chú trên đó từ từ phai đi quang mang, cuối cùng tiêu tán.

Một trận tiếng động kim loại ma sát vang lên, nắp Tử Thúy lô từ từ mở ra, một luồng sáng vàng từ trong bay ra, tản ra vạn đạo sáng vàng, khiến cho mắt người không thể nhìn thẳng.


Thạch Mục hai mắt kim quang lưu chuyển, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung bao phủ trong kim quang, hiện lên một đoạn vỏ côn màu vàng chóe dài gần năm xích, lớn bằng cánh tay em bé, ở trung gian trống rỗng.

Vật này bề mặt ngoại trừ hoa văn long phượng vô cùng sống động ra, còn tuyên khắc từng đạo văn lộ cổ sơ huyền ảo, phong cách cổ xưa, khí tức mênh mang liền từ trong phát ra.

Vỏ côn mới vừa ra khỏi lò, Thạch Mục lập tức cảm nhận được trong không khí chung quanh lập tức có từng luồng linh khí cuồn cuộn không dứt hội tụ lại, mặc dù không có đạt đến trình độ mắt thường có thể thấy được, nhưng đã là hết sức kinh người rồi.

Nghĩ tới chỗ nầy, Thạch Mục há mồm phun một cái, lấy Tấn Thiết côn ra.

Ngay sau đó, hắn lại phất tay ngoắc một cái về đoạn kim sắc vỏ côn đó, một đạo bạch quang liền từ tay trái của hắn uyển chuyển tuôn ra, cuốn lấy vỏ côn, kéotừ trên đỉnh Tử Thúy lô đến.

Thạch Mục đưa tay cầm lấy vỏ côn, bàn tay hơi hơi chùn xuống phía dưới, cảm giác nó nặng nề dị thường.

Hắn điều chỉnh Như Ý Tấn Thiết Côn một chút, đầu côn thọc vào vỏ côn, “Ca” một tiếng cắm vào, chỉ chừa cỡ một thước ở bên ngoài.

Chỉ thấy Tấn Thiết côn mới vừa đưa vào, côn thân liền đột nhiên sáng ngời, một lượng lớn linh khí thiên địa tồn trữ trong vỏ côn trực tiếp chảy vào trong Tấn Thiết côn.

Thạch Mục chợt động lòng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, bàn tay vung lên, một đống nhỏ cực phẩm linh thạch liền đáp xuống trên mặt đất.

Hắn đi ra phía trước, “Keng” một tiếng, cắm Tấn Thiết côn tính cả thiên cơ vỏ côn vào đống linh thạch.

Chỉ thấy chừng mấy chục viên cực phẩm linh thạch tán phát quang mang mờ đi mắt thường có thể thấy được, trong chớp mắt biến thành một đám phế thạch.

Thạch Mục thấy vậy, mí mắt hơi hơi co giật, không khỏi có chút tặc lưỡi hít hà.

Hắn giơ bàn tay lên, đồng thời giơ Như Ý Côn và vỏ côn ở trước người, quan sát một lát, “Tăng” một cái, rút Như Ý Tấn Thiết Côn từ côn ra một khúc nhỏ.

Chỉ thấy trên côn thân lập tức có mảng hào quang màu vàng lớn tràn ra, một cổ linh lực dao động liền từ trong thẩm thấu ra, ánh nửa thân côn thành kim sắc.

Thạch Mục lập tức mừng rỡ, cảm giác mình nắm trong tay đây không còn là một món linh khí, mà là một món cực phẩm pháp bảo đè nén lực lượng khổng lồ, uy lực tuyệt luân.

Hắn vuốt ve vỏ côn kim quang rạng rỡ một lát, lại nhẹ nhàng cắm Tấn Thiết côn trở về.

Tấn Thiết côn vào vỏ, sáng vàng lập tức thu lại, cổ linh áp khổng lồ vừa rồi xuất hiện cũng theo đó biến mất.