Huyền Giới Chi Môn

Chương 740: Bạo động (1)

Hơn ba mươi đệ tử Ly Hỏa quan dưới sự dẫn dắt của Ôn Hoa đang tiến về phía trước.

Căn cứ theo sắp xếp khi trước, ba người kết thành một tiểu đội.

Ba người Thạch Mục Yên La và Tây Môn Tuyết kết thành một đội, hiện giờ đang đứng ở phía cuối đội ngũ.

Bọn họ đã có thể nhìn thấy rõ cột sáng xám phóng thẳng lên trời kia. Với lực cảm ứng không gian của Thạch Mục, hắn đã có thể cảm nhận được vị trí cột sáng, nơi đó có đường hầm không gian tiến vào tầng tiếp theo.

Đám người Ôn Hoa cũng thông qua các loại thủ đoạn khác nghiệm chứng suy đoán trước đây, giờ khắc này trên mặt đại đa số mọi người đều hiện lên vẻ hưng phấn.

Chỉ có điều dự cảm không tốt trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.

- Hoán linh đại trận...

Hắn nhìn Yên La cách đó không xa, ánh mắt lập lòe.

Từ sau khi nhìn thấy cột sáng màu xám, số lượng Tử Linh huyễn thú đoàn người gặp trên đường bắt đầu tăng nhanh.

Bắt đầu là những tiểu đội quy mô không lớn, đương nhiên bị mọi người dễ dàng chém giết.

Nhưng theo mọi người áp sát cột sáng màu xám kia, tần suất lẫn quy mô Tử Linh huyễn thú gặp phải bắt đầu tăng lên, đồng thời hắn có một cảm giác dường như những huyễn thú kia cũng đang tiến về phía cột sáng màu xám.

Ngay vào thời khắc này, bên tai tiếng nổ rền vang, mặt đất ầm ầm chấn động.

- Là huyễn thú, mọi người cẩn thận.

Tiếng Ôn Hoa vang lên, vùng núng bốn phía rung động một hồi, từng vết nứt xuất hiện, Tử Linh huyễn thú đông đảo từ trong chui ra, gào thét đánh tới chỗ mọi người.

Trong đó có khô lâu, có cương thi, cũng không thiếu cốt thú.


Không những như vậy, trên không trung truyền ra những tiếng kêu quái lạ, một đàn cốt điểu đánh tới, số lượng lên tới gần trăm con.

- Tình hình không đúng, sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều Tử Linh huyễn thú như vậy chứ!

- Chúng ta bị vây rồi!

Đám người Ly Hỏa quan đều bị kinh hãi, vội vàng lấy ra linh khí pháp bảo.

- Ôn sư huynh, một đường đi tới đây ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, không bằng chúng ta theo đường cũ quay lại, tìm một chỗ tránh né tạm đã.

Dương Đức nói.

- Đã quá muộn rồi! Ứng đối với tình huống trước mắt đã!

Ôn Hoa lớn tiếng quát.

Hắn ra lệnh, mười mấy tiểu đội lập tức chia thành hai bộ phận, một phần kết thành lôi trận phòng ngự, một bộ phận khác bắt đầu đánh giết huyễn thú.

Đội của Thạch Mục sau khi có một người gia nhập, cùng Yên La, Tây Môn Tuyết đồng thời đánh giết Tử linh huyễn thú.

Hắn vừa thúc động Phá Lôi kiếm trong tay, phóng ra từng luồng lôi mang chói mắt, bức lui mấy con Tử linh huyễn thú áp sát được, đồng thời xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía trước.

Giờ khắc này bọn họ đã cách cột sáng xám kia rất gần, đã có thể thấy rõ đường bao của cột sáng, cũng cảm nhận được một khí tức quái lạ từ đó tỏa ra.

Hắn hơi suy nghĩ một chút, truyền âm với Yên La ở bên:

- Nếu như suy đoán của ngươi không sai, vậy e rằng làn sóng Tử linh huyễn thú này còn chưa giết xong e rằng đã có huyễn thú khác giết đến.


- Ngươi dự định xông vọt thẳng về phía đường hầm không gian? Đừng quên hiện giờ ngươi chỉ có thể sử dụng công pháp Ly Hỏa quan.

Tử Sa thứ trong tay Yên La liên tục múa lên, bắn ra điện xà tím đông đảo, kết thành một tấm lôi võng, chụp rất nhiều cốt điểu vào trong.

- Không sao, chúng ta đã tụ tập đủ huyễn châu tầng này, chỉ cần nghĩ biện pháp tiếp cận đường hầm không gian là được. Mặc dù không cách nào thi triển toàn lực nhưng những huyễn thú này không làm ta bị thương được.

Thạch Mục trả lời.

- Vậy còn nàng ta?

Yên La nói, ánh mắt như tùy ý nhìn về đó không xa, hiển nhiên là nói Tây Môn Tuyết đang thúc dục Bạch ngọc linh xích giao chiến với ba con cương thi.

- Ta...

Thạch Mục hơi run run.

- Nàng không chết được, nhiều nhất là bị truyền tống ra, không chiếm được danh nghạch tiến vào Côn Luân thánh khư mà thôi. Nhưng chớ quên mục đích chuyến đi này của ngươi!

Không đợi Thạch Mục nói xong, giọng nói lạnh lùng của Yên La một lần nữa vang lên.

- Đúng vậy. Tình hình hiện giờ không quản được nhiều như vậy.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, trả lời.

***

Cùng lúc đó, trong không gian Huyền Khung tháp tầng mười bốn, ngoại trừ Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan và Khảm Thủy quan, mấy đội ngũ đệ tử các quan khác trên đường chạy về phía cột sáng màu xám cũng gặp phải tình trạng tương tự.

Trong một thung lũng cách đám người Thạch Mục hơn trăm trượng, một đám đệ tử Ly Trần tông lấy Khôn Địa quan làm chủ đang bị mấy trăm con tử linh huyễn thú khô lâu bao vây, trong đó có gần ba mươi con tử linh Thiên Vị.

Những khô lâu tử linh này cầm trong tay cốt đao, cốt thương, mỗi con thân thể đều cao tới bốn năm trượng, toàn thân xương cốt màu vàng óng, động tác vô cùng linh hoạt, di chuyển nhanh như én.

Đệ tử Ly Trần tông dưới tình hình không kịp chuẩn bị, rơi vào khổ chiến, trong nháy mắt đã có mấy người bị thương.

Một tên đệ tử Khôn Địa quan hét lớn một tiếng, một đòn toàn lực chém lên người con khô lâu hoàng kim, răng rắc một tiếng, xương cốt trên người con khô lâu đứt đoạn mấy cây, thế nhưng đòn công kích của người này tới đây cũng đã chấm dứt.

Cốt đao trong tay hoàng kim khô lâu vung lên, hóa thành một ánh đao vàng, bổ lên người tên đệ tử Khôn Địa quan này, hắn tránh né không kịp, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, mắt nhìn thanh cốt đao bổ lên người mình.