Cùng lúc đó, nơi nào đó trong không gian tầng mười bốn, giữa một hồ nước đỏ máu.
Diện tích hồ nước không nhỏ, lên tới hai ba mươi mẫu, nước hồ đỏ sậm, giống như một hồ máu, có điều không có mùi máu tanh tỏa ra.
Chính giữa hồ nước đặt một tòa tế đàn to hai ba mươi trượng, toàn thân được tạo bằng một loại đá trắng như xương.
Loại đá trắng này giống như được làm từ xương, mặt ngoài âm khí lượn lờ, tỏa ra khí tức âm lãnh.
Xung quanh tế đàn có tám cây cột xương vô cùng to lớn, không biết là xương sinh vật gì, phía trên được khắc vô số phù văn vô cùng quái dị, giống như những người nhỏ đang đau đớn giãy dụa, thân thể vặn vẹo vậy.
Ở giữa có một ngọn lửa xanh lục to chừng một trượng đang cháy, không hề phát ra tiếng động gì.
Xung quanh hồ nước đỏ ngòm này có đông đảo sinh vật Tử Linh, lên tới cả ngàn đầu, từ khí tức nó tả ra có thể nhận biết gần nửa trong số đó có tu vi Thiên Vị, hồn hỏa màu bạc trong hốc mắt lập lòe.
Trên tế đàn, một cánh cửa không gian bé nhỏ lặng lẽ tỏa ra ánh sáng trắng.
Vài luồng độn quang u ám từ phía xa bay tới, lặng yên hạ xuống gần hồ nước đỏ máu này, mấy bóng người hiện ra.
Đó chính là đại đệ tử Khảm Thủy quan, Chấn Lôi quan, Càn Thiên quan Thủy Phong Nguyệt, Vạn Hổ Tòng và Mạc Lận Hối.
Phía sau mỗi người còn có hai ba tên đệ tử Thiên Vị hậu kỳ.
Ánh mắt mấy người nhìn về phía tế đàn giữa hồ, còn cả đường hầm không gian trên bầu trời, ánh mắt lập lòe.
Thủy Phong Nguyệt cầm một chiếc mâm tròn màu trắng trong tay, tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
Bên trên mâm tròn khắc vô số phù văn, trung ương là một chiếc kim chỉ nam, hơi rung động, hướng chỉ về phía đường hầm không gian trên hồ nước.
- Tham U châm của Thủy sư muội quả thật huyền diệu, ta và Vạn huynh gần như tìm toàn bộ không gian tầng mười bốn này cũng không phát hiện ra đường hầm không gian, Thủy sư muội lại có thể dễ dàng tìm thấy.
Mạc Lận Hối nhìn chiếc mâm tròn màu trắng trong tay Thủy Phong Nguyệt, lên tiếng.
- Mạc sư huynh quá khen, chút thủ đoạn này của sư muội nào so được với Sưu Thiên thần thông của Mạc sư huynh, trong vòng vạn dặm e rằng không có bất kỳ động tĩnh gì thoát được con mắt Mạc huynh.
Thủy Phong Nguyệt cười nhạt nói.
- Được rồi, hai vị không cần nói những lời này nữa, ba người chúng ta tìm khắp không gian, xem ra tầng không gian tầng mười bốn nay có chú đặc thù, chỉ có đường hầm không gian nơi này.
Vạn Hổ Tòng nói.
- Như vậy lại càng tốt, bớt được không ít phiền phức. Hiện giờ đã là ngày thứ mười một, thời cơ cũng tới rồi.
Thủy Phong Nguyệt nói.
- Thủy sư muội, đệ tử ba quan chúng ta đã thu xếp thỏa đáng chưa?
Mạc Lận Hối hỏi.
- Mạc sư huynh xin cứ yên tâm, ta đã bố trí xong Cấm Không Thủy Chú trận cho bọn họ, thần thông ẩn nấp của trận pháp này hẳn là Mạc sư huynh cũng nghe nói qua đi. Cho dù hai vị sư huynh tự mình đi tới cũng chưa chắc có thể phát hiện. Những Tử linh huyễn thú này không có linh trí, đương nhiên không thể tìm ra sơ hở.
Thủy Phong Nguyệt nói.
- Vậy thì tốt.
Mạc Lận Hối gật đầu nói.
- Đừng nói nhiều như vậy, chúng ta bắt đầu đi.
Vạn Hổ Tòng có chút không kiên nhẫn.
Mạc Lận Hối gật gật đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm, trước người lóe lên ánh sáng xám, một chiếc kèn lệnh màu xám hiện ra.
Kèn lệnh dường như dùng một loại xương cốt đặc thù nào đó chế thành, bên trên có khắc phù văn đen.
Mạc Lận Hối tung kèn lệnh lên, một tay giương ra, đánh ra vài đạo pháp quyết vào trong kèn lệnh.
Phù văn màu đen bên ngoài kèn lệnh xám đột nhiên sáng lên, đón gió phóng to ra chừng một trượng, từ trong phát ra từng gợn sóng không chút tiếng động, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Gợn sóng tản ra, thân thể Tử linh huyễn thú bên trong hồ nước đỏ chấn động, đưa mắt nhìn lại, hồn hỏa trong mắt liên tục nhảy lên, dường như vô cùng hưng phấn.
Sau khi những Tử linh huyễn thú này rối loạn, tất cả đều đánh tới vị trí mấy người.
- Ta đi ngăn cản những huyễn thú này, tranh thủ chút thời gian, các ngươi nhanh một chút.
Vạn Hổ Tòng nói một tiếng, dẫn theo hai người thủ hạ tiến tới bên cạnh hồ nước đỏ.
Trên người hắn lóe lên tử quang, từng luồng điện hồ màu tím lóe lên quanh cơ thể.
Vạn Hổ Tòng khẽ quát một tiếng, hai tay thành trảo, trong tay lóe lên điện quang, xuất hiện một thanh đại kỳ màu tím, bên trên điện quang lập lòe, khí lành bốc lên, hiển nhiên là một món pháp bảo vô cùng lợi hại.
Bên trên lá cờ có thêu một con mãnh hổ màu vàng, mặt còn lại thêu một con trường long màu bạc.
Vạn Hổ Tòng vung đại kỳ lên, miệng phát ra chú ngữ, ánh sáng ba màu vàng bạc tím đồng thời tỏa ra, soi sáng phạm vi trăm trượng xung quanh.
Giờ khắc này, Tử Linh huyễn thú bên trong hồ nước đã tiếp cận.
Miệng Vạn Hổ tòng không ngừng lẩm bẩm, đại kỳ màu tím đón gió to ra, trong nháy mắt đã lớn lên gấp mấy trăm lần, biến thành một bức bình phong to lớn, che ở trước Tử Linh huyễn thú, gần như ngăn nửa cái hồ lại.
Tử Linh huyễn thú trong hồ nước giận dữ, trên người từng con tỏa ra hào quang sáng chói, vô số đòn tấn công mạnh mẽ đánh lên trên đại kỳ.
Đại kỳ màu tím run rẩy, có điều bên trên hiện ra từng luồng hồ quang màu vàng, màu bạc, màu tím, khắc chế công kích của sinh vật Tử Linh, trong thời gian ngắn hẳn là không có chuyện gì.
Miệng Vạn Hổ Tòng không ngừng lẩm bẩm, hai tay bám trên đại kỳ, chân khí trong cơ thể không ngừng truyền vào, trên mặt không hề có chút thay đổi.