H tháp, không gian tầng mười ba, nơi nào đó trong bãi cát bên thủy vực đen.
Lấy Ôn Hoa cầm đầu, gần ba mươi đệ tử Ly Hỏa quan nhìn vào đường hầm không gian sáng lên ánh sáng trắng, vẻ mừng rỡ lẫn giận dữ đã biến mất từ lâu.
Bởi vì những chuyện đã trải qua, tất cả mọi người tổ đội tiến lên, vừa vào tầng mười ba liền toàn lực tìm kiếm đường hầm không gian, bởi vì số người đông đảo, ven đường lại gặp số lượng huyễn thú có hạn, bao gồm cả Ôn Hoa, tất cả mọi người đều chưa thắp sáng toàn bộ Huyền Khung lệnh, vì lẽ đó không ai có thể tiến vào không gian tầng mười bốn.
- Các vị, chúng ta tạm thời chia làm hai đường, một đội trước tiên đi săn bắn huyễn thú, thắp sáng Huyền Khung lệnh, một đội ngũ khác thì lưu lại bảo vệ nơi này, tránh cho đường hầm không gian lại bị người khác giở trò. Chờ đội săn bắn kia trở về lại hoán đổi cho nhau, đợi khi tất cả lệnh bài của mọi người đều sáng hết lên, chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào tầng mười bốn.
Ôn Hoa đề nghị.
Ôn Hoa là đại sư huynh, khá có danh vọng trong Ly Hỏa quan, đặc biệt là phương pháp hắn đưa ra cũng rất ổn thỏa, vì lẽ đó không ai phản đối cả, tất cả đều đồng ý làm theo.
Trải qua bốn năm canh giờ, đoàn người Ly Hỏa quan sau khi tổn thất ba tên đệ tử, số người còn lại cuối cùng cũng khiến Huyền Khung lệnh sáng lên toàn bộ.
Lấy tu vi của Thạch Mục, Yên La và Tây Môn Tuyết kỳ thực thuộc hạng thấp nhất trong đoàn người này, theo sắp xếp của Ôn Hoa, khi hành động cùng đội thứ hai, đương nhiên cuối cùng cũng bình yên tập hợp đủ huyễn châu.
Hơn hai mười còn lại điều tức một chút, sau đó thông qua đường hầm không gian tiến vào tầng thứ mười bốn.
Đám người Thạch Mục tiến vào đường hầm không gian không bao lâu, hư không gần đó đột nhiên có một bóng người hiện ra, khẽ dừng lại ở ngoài ánh sáng trắng một chút, liền trực tiếp bay vào.
Không gian Huyền Khung tháp tầng mười bốn là một thế giới âm u.
Phóng mắt ra nhìn, trên mặt đất khắp nơi là nước bùn mục nát, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số hài cốt nằm ngổn ngang, tình cờ cũng có thể nhìn thấy một chút thực vật, nhưng đều mang màu xám xịt.
Trên trời mây đen lơ lửng, bên trong trời đất tràn ngập âm khí khiến người ta phải phát run, tiếng âm phong gào thét xa gần truyền ra âm thanh như tiếng quỷ khóc.
Tình hình nơi này rất giống với Tây Hạ cổ quốc khi trước, có điều âm khí nơi này mãnh liệt hơn Tây Hạ cổ quốc gấp mười lần, gần như có thể sánh với Tử Linh giới.
Thạch Mục nghĩ tới đây, nhìn Yên La một chút.
Ánh mắt Yên La nhìn về phía trước, biểu hiện vô cùng bình thản.
- Lần này Ly Hỏa quan chúng ta đã leo lên tầng khá cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra những người chúng ta phần lớn đã có thể thu được tư cách tiến vào Côn Luân thánh khư. Tất cả mọi người chớ nên khinh thường, cẩn thận theo ta tiến lên.
Ôn Hoa ra lệnh, tìm một hướng tiến lên.
Đám đệ tử Ly Hỏa quan nghe vậy, bỗng cảm thấy phấn chấn, đáp một tiếng, dồn dập đi theo.
Đi chừng nửa canh giờ, mọi người tiến tới trước một dòng sông đen rộng chừng trăm trượng.
Bên trong nước sông chảy siết thỉnh thoảng có hủ cốt tàn thi hiện ra, tỏa ra mùi tanh tưởi khiến người buồn nôn.
- Đây là nơi quái quỷ gì vậy, thực là buồn nôn.
Một tên đệ tử Ly Hỏa quan mập mạp dùng tay che mũi, mặt hiện vẻ chán ghét nói.
- Nhịn một chút đi, nếu như phong bế khí tức không chỉ không công tiêu hao linh lực, còn rất dễ gặp phải mai phục, rất không có lợi. Chờ khi giết đủ huyễn thú, tìm ra lối đi rời khỏi nơi này là được rồi.
Ở bên cạnh, một tên đệ tử râu quai nón nói.
Hai người vừa dứt lời, trong dòng sông phía trước nước đen đột nhiên cuộn trào, một dòng chất lỏng đen kịt như một mũi tên từ trong dòng sông bắn ra.
Ôn Hoa vung tay lên, Lưu Tinh chùy trong tay tỏa ra ánh sáng tím chói mắt, đột nhiên đánh ra, va chạm với mũi tên nước đen kia.
Ầm một tiếng.
Lượng lớn chất nhầy bắn tung tóe, mũi tên đen kia tán loạn.
Hống... hống...
Đúng lúc này từ trong dòng sông đen đột nhiên truyền ra mấy chục tiếng gầm gừ không nhỏ.
Ánh mắt Thạch Mục ngưng lại, nhìn về phía dòng sông, chỉ thấy nước trong sông cuồn cuộn, bọt khí bốc lên, giống như đang sôi trào vậy.
Ngay sau đó, từng thân ảnh cao lớn loạng choạng từ các nơi trong dòng sông xông ra, có tới hơn trăm cỗ.
- Xác thối khổng lồ!
Ôn Hoa cả kinh.
Từ trong nước đen xuất hiện chính là những bộ xác thối khổng lồ, thân cao tới hai ba mươi trượng, đám người Ly Hỏa quan đứng ở trước mặt chúng chẳng khác nào kiến.
Thịt thối trên người bốc lên khói đen, ngũ quan mục nát, dung mạo trở nên mơ hồ, hai hốc mắt không ngừng có chất nhầy chảy ra, nhìn giống như nước bùn.
Điều khiến mọi người sợ hãi nhất chính là trong số những xác thối khổng lồ này có gần nửa tỏa ra khí tức Thiên Vị.
Hơn trăm cỗ xác thối khổng lồ này đứng trải rài trên dòng sông đen, hai tay chụp vào trong dòng sông, kéo ra một luồng nước bùn đen không ngừng lưu động.
Luồng nước bùn kia rơi vào trong tay, khói đen quấn quanh, ngưng đọng lại, biến thành một thanh cung lớn màu đen.
Những bộ xác thối khổng lồ này xem ra không có người chỉ huy, nhưng động tác lại đồng bộ tới kỳ lạ, giống như một đội quân kỷ luật nghiêm minh vậy, đồng thời cài tên giương cung, bắn về phía đệ tử Ly Hỏa quan.
Tiếng xé gió mãnh liệt vang lên.
Mũi tên đen chằng chịt giống như một cơn mưa đen từ trên trời lao xuống, bao phủ cả bầu trời, biến không gian xung quanh bị màu đen bao phủ.
Càng khiến người ta sợ hãi chính là ở các nơi khác trên dòng sông không ngừng có những bộ xác thối khổng lồ đứng lên.
- Nơi này không thích hợp để ở lâu, tốc độ xác thối chậm chạp, chúng ta vừa đánh vừa lui, tuyệt đối không được chạy loạn.
Ôn Hoa múa thanh Lưu Tinh chùy trong tay, hóa thành một màn sáng màu đen rộng mấy chục trượng, chặn lại hơn nửa mũi tên công kích.
Những người còn lại cũng dồn dập tế ra linh khí pháp bảo trong tay ra, vừa đánh vừa lui.
Trải qua hơn một canh giờ cuộc chiến này mới dừng lại, mặc dù đoàn người Ly Hỏa quan chém giết hơn hai mươi bộ xác thối thế nhưng cũng phải trả giá bằng hai tên đệ tử.