Huyền Giới Chi Môn

Chương 717: Huyền khung thí luyện (2)

- Có!

Hơn ngàn tên đệ tử Ly Trần tông trên quảng trường bị giọng nói này cổ động, cùng hét lớn, âm thanh chấn động bầu trời.

- Được! Các vị có quyết tâm này khiến ta rất an tâm! Huyền Khung tháp phía sau bản tọa hẳn là có không ít người ở đây đã nghe qua, chính là bảo địa tu luyện xây dựng từ khi Ly Trần tông sáng lập, tồn tại đến nay đã qua vạn năm. Lần này chọn lựa trăm tên đệ tử đi tới thánh khư cùng Thánh chủ nửa năm sau.

Tịch Vấn Thiên hài lòng gật đầu, mở miệng nói.

Các đệ tử Ly Trần tông biết Tịch Vấn Thiên muốn tuyên bố phương thức và quy tắc lần đấu võ này, tất cả đều im lặng, ngưng thần lắng nghe, trong thời gian này cả quảng trường trở nên vô cùng yên tĩnh.

Quả nhiên, sau khi dừng lại một lát, giọng Tịch Vấn Thiên một lần nữa vang lên:

- Mỗi tầng trong Huyền Khung tháp đều là một tiểu giới vực độc lập, trong đó tồn tại lượng lớn huyễn thú do trận pháp diễn sinh ra. Tầng càng cao, thực lực lẫn số lượng huyễn thú bên trong cũng càng tăng lên. Việc các ngươi cần làm chính là chém giết những huyễn thú này, thắp sáng Huyền Khung lệnh trong tay mỗi người. Trong mỗi một tầng không gian đều có vài đường hầm không gian, khi các ngươi khiến tất cả huyễn châu trên Huyền Khung lệnh đều sáng lên là có thể tìm kiếm đường hầm không gian, dùng Huyền Khung lệnh mở ra, tiến vàng tầng Huyền Khung tháp cao hơn.

- Bên trong các tầng Huyền Khung tháp, các ngươi sẽ chịu trận pháp ràng buộc, không cách nào thu nạp linh lực bên trong đan dược hay linh thạch, vì lẽ đó khi chiến đấu cần phân phối linh lực và chân khí hợp lý. Đối tượng tranh cướp của các đệ tử chỉ giới hạn trong huyễn thú, huyễn châu trong Huyền Khung lệnh không cách nào cướp giật, đồng thời cũng không cách nào biếu tặng, nếu như cố ý đánh giết đồng môn, không những không cách nào thu được tiêu chuẩn tiến vào Côn Luân thánh khư mà còn chịu uật pháp tông môn nghiêm trị. Ngoài ra khi gặp phải nguy hiểm tính mạng thì chỉ cần truyền linh lực vào trong Huyền Khung lệnh là có thể lập tức được truyền tống ra khỏi tháp.

Cho phép giao đấu lẫn nhau nhưng không thể ra đòn sát thủ, điểm này Thạch Mục sớm đã có dự liệu. Dù sao mỗi một vị đệ tử Thiên Vị đều là sức chiến đấu vô cùng quan trọng với bất cứ tông môn nào, Ly Trần tông đương nhiên cũng không muốn tăng thương vong bên trong.

- Lần thí luyện này diễn ra trong nửa tháng, thời gian vừa tới Huyền Khung lệnh sẽ tự mình phát động, truyền tống bọn ngươi ra khỏi tháp. Cuối cùng sẽ căn cứ theo số tầng để chọn ra 100 người ở tầng cao nhất, phán đoán có đủ tư cách tham gia hành trình Côn Luân thánh khư hay không.

Tịch Vấn Thiên nói.


- Xin hỏi sư tôn vạn nhất khi tỷ thí kết thúc xuất hiện vấn đề cùng một tầng có quá nhiều người, vượt qua tiêu chuẩn chọn lựa chì như nào?

Đại đệ tử Mạc Lận Hối của Càn Thiên quan đột nhiên mở miệng hỏi.

- Nếu như xuất hiện tình huống này thì lấy số lượng điểm sáng trên ngọc bài để phân ra thứ hạng. Ngoài ra còn chỗ nào các ngươi không hiểu không?

Tịch Vấn Thiên trả lời.

Lần này không còn ai mở miệng nữa, quảng trường có phần yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Huyền Khung tháp ở trung tâm quảng trường, bóp ngón xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Tịch Vân Thiên thấy vậy, liếc mắt nhìn Bành Nhạc và Vân Mộng Trạnh, sau đó đứng thẳng người, một tay bấm pháp quyết, bắn về phía trước.

Vù một tiếng!

Trên người hiện ra một quang trận tử văn hình tròn, hơn ngàn luồng hào quang màu tím từ bên trong bắn ra, phát ra từng tiếng vang trong không khí, bay tới chỗ đệ tử tám quan.

Chỉ thấy từng luồng tử quang như cơn mưa tím từ trên trời rơi xuống, chuẩn xác rơi xuống bên cạnh người mỗi tên đệ tử Ly Trần tông, hóa thành một lệnh bài ngọc tím óng ánh.

Thạch Mục giơ tay đón lấy những tấm lệnh bài kia, chỉ thấy bên trên điêu khắc phù văn phức tạp, ở trung tâm phù văn có ba chữ Huyền Khung lệnh bằng cổ văn.


Hắn xoay ngọc lệnh lại, thấy bên trên có một trăm viên châu nhỏ bé màu tím, bên ngoài ánh sáng ảm đạm, nhìn có chút đặc biệt.

Đợi sau khi đám đệ tử nhận xong Huyền Khung lệnh, Bành Nhạc và Vân Mộng Trạch cũng bay lên, lơ lửng xung quanh Huyền Khung tháp, linh quang trên người đại thịnh, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Tiếng chú ngữ từ ba người truyền ra, mười ngón tay ba người liên tục biến hóa, đánh ra từng luồng pháp quyết, lóe lên đi vào các nơi trên Huyền Khung tháp.

Bên ngoài Huyền Khung tháp, từng vòng phù văn sáng lên, lượn vòng, cả tòa tháp tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Nhưng vào lúc này, ba người Bành Nhạc linh quang lóe lên, mỗi người ném ra một khối ngọc quyết to bằng lòng bàn tay, bên ngoài lóe lên linh quang, tạo thành ba luồng sáng bắn vào đồ án bát quái bên trên cửa đá Huyền khung tháp.

Tám quái vị trên đồ án bát quái liên tiếp sáng lên, một cột sáng hình tròn từ trong bắn ra, tạo thành một màn sáng chu vi mười mấy trượng trong hư không.

Bên trong màn sáng, ánh sáng trắng xoay chuyển, hình thành một vòng xoáy màu trắng to lớn.

- Các vị đệ tử, vào tháp!

Tịch Vấn Thiên lớn tiếng quát.

Lệnh vừa ra, hơn ngàn tên đệ tử tám quan xung quanh lấy đại đệ tử cầm đầu, dồn dập tỏa ra đủ loại độn quang.

- Mạc sư huynh, Thủy sư muội, Vạn mỗ đi trước một bước, đến khi đó xem ai trong số chúng ta có thể lên tầng cao nhất.

Vạn Hổ Tòng nhìn Mạc Lận Hối, Thủy Phong Nguyệt một chút, cười dài một tiếng, bay người lên, đệ tử Chấn Lôi quan phía sau cũng bám sát theo.

Sắc mặt Mạc Lận Hối hững hờ nhìn Thủy Phong Nguyệt một chút, người sau mỉm cười một cái, cả hai người gần như cùng lúc bay lên, dẫn theo ba bốn trăm đệ tử Càn Thiên quan và Khảm Thủy quan bay tiến vào Huyền Khung tháp.