Huyền Giới Chi Môn

Chương 684: Thi viện (1)

Ngay khi hai bên rơi vào ác chiến thì Đạo Ngọc và một nam một nữ bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, trên thân thể ba người đồng thời tỏa ra hào quang, đột loạt bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Chỉ thấy phất trần trong tay Đạo Ngọc vung lên, một tay bấm pháp quyết, bờ môi nhúc nhích, ngâm tụng chú ngữ.

Tên đạo trưởng râu đen cùng đạo cô trẻ tuổi ở hai bên tạo thành thế tam giác với hắn, tay bấm pháp quyết, miệng cũng không ngừng ngâm tụng chú ngữ.

Quanh thân ba người tỏa ra hào quang mãnh liệt, trên mỗi người đều phóng ra hai tia sáng kết nối với hai người còn lại, hình thành một vùng tam giác sáng giữa không trung, bên trên có mấy phù văn hình thoi không ngừng lấp lóe.

Theo vòng sáng tam giác xuất hiện, chiếc kim đỉnh đổ ngã dưới đất đột nhiên vù một tiếng, lơ lửng giữa không trung, xoay tròn ở trung tâm vùng sáng hình tam giác kia.

Bên ngoài cự đỉnh sáng lên từng vòng phù văn màu vàng cực kỳ huyền ảo, đồng thời tiếng chữ ngữ không cách nào nghe rõ từ bên trong truyền ra, nghe có phần hư vô, nhưng lại vang vọng giữa không trung.

- Không hay rồi, là Tam Tài Tốn Phong trận, những người này khắc mắt trận vào trên đỉnh, mọi người cẩn thận!

Tần Cương thấy vậy, sắc mặt thay đổi.

Vừa dứt lời, tiếng gió rít vang giữa không trung, không khí lưu động cũng trở nên quỷ dị.

Thạch Mục ngưng thần nhìn, phát hiện trên vòng sáng hình tam giác, tầng mây đang điên cuồng cuộn trào.

Điên cuồng chân chính không phải mây mà chính là gió.

Cự đỉnh màu vàng ở trung tâm vùng sáng tam giác kia giống như mở ra một cánh cửa giữa không trung vậy, vô số luồng khí lưu cuồng bạo từ trên chín tầng trời điên cuồng lao xuống phía dưới, phun trào vào bên trong miệng đỉnh.


Mặt ngoài cự đỉnh màu vàng phù văn sáng chói mắt, từng luồng đao gió màu vàng tùy ý bay ra, chém về phía hơn mười tên đệ tử Ly Trần tông.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện hơn trăm luồng đao gió màu vàng dài mấy trăm trượng, giống như những con yến khổng lồ từ trong đỉnh bay ra, tạo thành từng luồng ánh vàng giữa không trung, khiến người hoa mắt.

Pháp tướng trường đao phía sau một tên đệ tử Ly Trần tông vừa chém ra một luồng ánh sáng tìm dài hơn mười trượng, phá tan pháp tường lực sĩ giáp vàng của đệ tử Bạch Vân quan, đang muốn thừa cơ chém tên đệ tử kia thành hai khúc thì mấy luồng đao gió màu vàng đã chém tới trước người của hắn.

Phản ứng của hắn rất nhanh, pháp tướng trường đao sau lưng đột nhiên thu lại, chém xuống một luồng đao gió màu vàng.

Chỉ nghe một tiếng “tranh” vang lên.

Trường đao trong tay hắn đứt đôi, luồng đao gió kia đánh tới, chém đứt pháp tướng, màn sáng hộ thể quanh người cũng bị phá tan, bên ngoài cơ thể xuất hiện một vết máu dài hệp, máu tươi ồ ồ chảy ra.

Không để cho hắn kịp làm ra thêm động tác gì, mấy luồng đao gió khác cũng theo đuôi liên tục chém tới, mỗi luồng đều chuẩn xác chém vào cổ họng của hắn.

Tên đệ tử Ly Trần tông kia hoảng sợ ngoác to miệng, nhưng không thể phát ra được âm thanh gì, cuối cùng vô lực ngã xuống.

Cách Tây Môn Tuyết không xa, trường kiếm màu bạc trong tay một tên thiếu niên gầy yếu như một con giao long màu bạc đang bơi lội, một mình đối đầu với bảy tên đạo sĩ áo trắng vây công, thế lực ngang nhau. Thế nhưng từng luồng đao gió đánh tới, hắn lập tức vất vả dị thường, trên áo bào tím nhanh chóng có thêm vài vệt máu đỏ tươi.

Ngay khi thiếu niên gầy yếu sắp không chịu được thì trên đầu hắn ánh sáng trắng lóe lên, hàn khí cuồn cuộn, lượng lớn hoa băng màu trắng từ trên trời giáng xuống, đánh tan vài luồng đao gió ở gần hắn.

Ngay sau đó, hoa băng màu trắng liên tiếp vỡ tan, hóa thành lượng lớn sương mù trắng, tỏa ra xung quanh. Những đạo sĩ kia thấy vậy biết là có chuyện không ổn, vội vàng tránh ra, hai tên không lui về sau kịp, quanh người lập tức bị băng tinh màu trắng bao trùm, hóa thành hai bức tượng băng.

Một bóng người màu trắng lóe lên, trong tay cầm một thanh bạch ngọc linh xích, hai bức tượng băng kia lập tức vỡ vụn, ngay cả thần hồn hai tên đạo sĩ trong đó cũng không thể chạy ra.


- Đa tạ Tây Môn sư tỷ.

Tên thiếu niên gầy yếu kia thấy rõ thân ảnh màu trắng trước mặt, vội vã nói cảm ơn.

- Lục Lãng, cẩn thận một chút.

Tây Môn Tuyết nói xong, thân hình lại lóe lên, bay tới một khu vực đang chiến đấu khác cách đó không xa.

Ở mấy chỗ khác, mấy tên đệ tử Ly Trần tông đang ở thế tiến công đều bị những luồng đao gió màu vàng này tập kích, bị mấy tên đạo sĩ Địa giai lấy lực lượng pháp tướng áp chế lại.

Thạch Mục nhìn én vàng bay tứ tán trong sân, trong mắt kim quang lưu chuyển không dứt.

Quanh thân Tần Cương tử điện lập lòe, đao gió đầy trời không thể tiến gần tới hắn, chùy đá trong tay múa lên, lượng lớn tử điện bắn ra, đánh bay mấy tên đạo nhân áo trắng ra ngoài, tiện đà cao giọng quát:

- Tuyết Nhi, Lôi Tích, Lâm Đào, chuẩn bị.

Ba người đáp một tiếng, đánh lui đạo nhân áo trắng trước người, thân thể bay lên, cùng Tần Cương bao vây đám người Đạo Ngọc.

Bốn người vừa với đứng lại, trên tay lập tức bấm pháp quyết, quanh người điện mang màu tím lập lòe, phóng ra một quang trụ tử điện lớn bằng vại nước, xông thẳng lên trời, cao hơn mười trượng.

Bốn cột sáng vừa thành hình, bên trên lập lòe điện quang, lan sang hai cột sáng bên cạnh.

Chỉ vài giây sau, sáu mặt màn sáng hình thành, một hình lập vương màu tím bao phủ chu vi hơn ba mươi trượng xung quanh, bao trùm ba người Đạo Ngọc, kể cả vòng sáng tam giác kia vào trong.

Mấy trăm luồng đao gió màu vàng cũng bị phong tỏa bên trong, vừa từ trong vòng sáng bắn ra lập tức chém lên màn sáng tử điện kia.

Tiếng điện giật xoẹt xoẹt không ngừng vang lên, những đao gió kia dù làm cách nào cũng không cách nào phá vỡ được.

Không có đao gió màu vàng áp chế, đệ tử Ly Trần tông tinh thần đại chấn, khí thế trên người lập tức tăng lên, dồn dập vung pháp bảo trong tay, chỉ lên bầu trời.