Huyền Giới Chi Môn

Chương 669: Sắc đẹp (2)

Thân phận của hắn vô cùng tôn quý, từ nhỏ đến lớn đều luôn là người khác ở trước mặt hắn bị khinh bỉ, tiếng bạt tai giòn tan kia cho dù là đánh trên mặt nam tử béo thế nhưng dưới cái nhìn của hắn thì cái tát đó chẳng khác nào đánh lên mặt hắn cả.

Thân hình hắn lóe lên, ngăn cản trước người Thạch Mục và Yên La.

Người đàn ông trung niên đứng phía sau hắn sắc mặt trở nên nghiêm túc, đang định đưa tay kéo thanh niên hoa phục lại chỉ là có chút muộn.

Thạch Mục và Yên La dừng bước lại.

- Đánh người của bản thiếu gia mà muốn đi sao, quá không để Bành Quýnh ta vào trong mắt rồi!

Thanh niên hoa phục sắc mặt âm trầm, cả giận nói.

Yên La liếc nhìn thanh niên hoa phục một cái, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, lập tức rời ánh mắt đi, nhìn về phiá xa xa.

Thạch Mục đi tới trước một bước, đứng ở trước người Yên La, ánh mắt nhìn thanh niên hoa phục tự xưng Bành Quýnh này, mở miệng nói:

- Cút ngay!

Bành Quýnh ngẩn ra, lập tức cười giận dữ.

- Được, được lắm! Nếu ngươi đã không biết sống chết vậy lưu tại nơi này đi.

Thanh niên hoa phục cười lớn, trong tay lóe lên ánh sáng trắng, xuất hiện một thanh bảo đao màu trắng dài ba xích.

Đao khí màu trắng sáng chói hiện ra, óng ánh long lanh, từng luồng đao quang trắng xóa như khổng tước xòe đuôi tỏa ra xung quanh, trong nháy mắt bao phủ phạm vi mấy trượng, hiển nhiên là một thanh pháp bảo cấp bậc không thấp.

Bành Quýnh tay bấm pháp quyết, bảo đao trong tay đột nhiên đánh xuống.

Từng luồng đao quang bắn về phía Thạch Mục, ngưng tụ thành một đóa sen trắng, mỗi cánh sen đều là một luồng đao mang chói mắt, đao ý lạnh lẽo tới cực điểm tùy ý khuếch tán ra.

Trong mắt Thạch Mục lóe lên ánh lạnh, hừ một tiếng, không hề triển khai thần thông gì, trong tay tỏa ra ánh sáng xanh lam, bên trong luồng hào quang này, trên nắm đấm của hắn hiện ra một lớp vảy vàng.


Cánh tay hắn khẽ động, một quyền đánh về phía bông hoa sen trắng kia.

Vù!

Ánh sáng xanh lam đột nhiên tỏa ra chói mắt, trong đó mơ hồ hiện lên vòng xoáy xanh lam.

Ánh đao hoa sen trắng và vòng xoáy xanh lam va chạm vào nhau, từng luồng đao khí tiến vào bên trong vòng xoáy xanh lam, biến mất không thấy tung tích.

Sắc mặt Bành Quýnh thay đổi.

Vào lúc này, nắm đấm Thạch Mục từ trong ánh sáng xanh lam đột nhiên hiện ra, một quyền mạnh mẽ đánh lên trên bảo đao màu trắng.

Thân thể Bành Quýnh chấn động mạnh, bảo đao màu trắng tuột tay bay ra, thân thể lảo đảo lui về sau, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, khóe miệng chảy ra một tia máu.

Xung quanh trở nên tĩnh mịch, sắc mặt mọi người đều thay đổi, khi nhìn về phía Thạch Mục đều có thêm vài phần thần thái, thậm chí có người lộ vẻ hân hoan.

Thạch Mục không để ý những người kia, giơ tay phải lên, một mảnh vảy vàng óng bên trên vỡ vụn, là do vừa rồi va chạm với mũi đao tạo thành.

Hắn khẽ hừ một tiếng, vảy vàng trên tay hòa vào trong cơ thể.

Bên người Bành Quýnh lóe lên, người trung niên kia xuất hiện phía trước hắn, toàn lực đề phòng nhìn về phía Thạch Mục.

- Thần thông thật lợi hại, như vậy hẳn các hạ không phải hạng người vô danh, xin hãy báo tên ra.

Người trung niên kia lạnh giọng nói.

Thạch Mục không hề có ý trả lời cầu hỏi của đối phương, nhẹ giọng nói với Yên La một tiếng “đi thôi”, sau đó tự mình đi tới trước.

Người đàn ông trung niên kia sầm mặt lại, trong mắt lóe lên vẻ khác thường, có điều cũng không nhúc nhích.

Bành Quýnh tuy rằng bị thương thế nhưng cũng không hề nặng, trên mặt vặn vẹo một trận, muốn tiếp tục xông tới nhưng bị người đàn ông trung niên kia kéo lại.


Hai người Thạch Mục đi lướt qua bên cạnh, rất nhanh đi ra xa, rồi biến mất trong đoàn người.

Đám người xem náo nhiệt ở xung quanh lúc này đều ăn ý tránh ra xa, trên tường rất nhanh chỉ còn đám người thanh niên hoa phục ở lại.

- Nguyên Thành, vì sao ngươi ngăn ta, người kia làm nhục ta như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta nhịn sao?

Bành Quýnh cả giận nói.

- Thiếu gia, người này thực lực mạnh mẽ, cho dù ba người chúng ta đồng loạt ra tay phỏng chừng cũng không phải đối thủ của hắn. Trước mắt chúng ta cứ nuốt cơn giận này xuống đã, sau này tìm lại mặt mũi sau.

Người đàn ông trung niên tên Nguyên Thành kia nói.

- Vớ vẩn, kẻ đó chỉ mới tu vi Thiên Vị sơ kỳ, sao có thực lực mạnh mẽ đến vậy được!

Bành Quýnh cả giận nói.

Tên nam tử béo kia lúc này cũng đi tới, trong tay cầm thanh bảo đao màu trắng bị đánh bay, trao trả cho thanh niên hoa phục, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Thành.

Nguyên Thành phất tay một cái, trước người xuất hiện một con thú nhỏ màu xanh, chỉ to bằng nắm tay, thân thể tròn vo, tứ chi ngắn ngủn, mũi lại rất dài, lúc này thân thể cuộn tròn lại, run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.

- Đây là dị thú Linh Tê của ta, am hiểu nhất là nhận biết thực lực của tu sĩ, võ giả, nó sợ hãi cực điểm với người thanh niên kia, tình hình như vậy chỉ từng xuất hiện khi đối mặt với tồn tại Thánh giai.

Nguyên Thành thản nhiên nói.

Bành Quýnh hơi nhướng mày, không nói thêm gì.

- Thiếu gia, ta thấy hai người kia hẳn là từ tinh tế truyền tống trận đi ra, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, nếu như ngươi muốn báo thù, vậy chỉ cần phái ngươi theo dõi bọn họ, sau đó chúng ta trở về liên hệ Hác đại nhân. Với tu vi của hắn, người kìa khẳng định không phải đối thủ. Chỉ cần giết người này, cô gái đồ trắng kia...

Nguyên Thành lên tiếng.

- Đúng vậy, may mà có Nguyên huynh nhắc nhở. Lâm Hổ, ngươi lập tức sắp xếp người theo dõi hai người kìa. Nguyên huynh, chúng ta lập tức quay về gia tộc.

Bành Quýnh lập tức hưng phấn gật đầu, quay đầu ra lệnh cho tên nam tử béo, sau đó dẫn những người khác nhanh chóng đi về phía xa.

Nguyên Thành đi theo phía sau thanh niên hoa phục, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ.

Dị thú Linh Tê của hắn cảm ứng được thực lực của Thạch Mục mạnh mẽ, còn cảm ứng được trên người Thạch Mục có một luồng lực lượng kỳ hàn, có trợ giúp với tu vi của hắn, vì lẽ đó hắn mới cực lực giật dây để thanh niên hoa phục đối phó với Thạch Mục.

Chỉ cần có thể giết chết Thạch Mục, hắn có biện pháp thu lấy lực lượng kỳ hàn trong cơ thể Thạch Mục để bản thân sử dụng.

Vừa nghĩ tới điều này, tim hắn không khỏi đập nhanh thêm mấy phần.