Huyền Giới Chi Môn

Chương 620: Diệt khẩu (1)

Bốn người Thạch Mục, Hùng Đồ chạy trốn trong Phù Thạch tinh hải đã hai canh giờ.

Thạch Mục ngồi trên Linh Vũ phi xa, sóng vai bay cùng ba người khác, hai mắt kim mang lưu chuyển, nhìn về phía sau, chỉ thấy trong biển sao mênh mông phía sau không có bóng ai, lúc này mới yên lòng một chút.

- Hẳn đã an toàn, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.

Hùng Đồ nói.

Lời này vừa ra đương nhiên được ba người Thạch Mục đồng ý, dù sao không có chiến hạm cấp pháp bảo chống đỡ lực hỗn độn trong tinh vực, lưu vong thời gian dài, thể lực và chân khí đều tiêu hao vô cùng to lớn, mấy người đều mệt mỏi không thôi.

Bốn người bay về trước, tìm một thiên thạch thể tích khá lớn, hạ xuống.

Hùng Đồ vừa hạ xuống lập tức khoanh chân ngồi, cầm cự đao cổ điển trong tay cắm xuống trước mặt, sau đó hai tay nắm một viên linh thạch cực phẩm, điều tức khôi phục.

Hai người khác ngồi phía bên phải cách Hùng Đồ không xa, tìm một chỗ đất trống ngồi xuống.

Thạch Mục nhìn thấy một người sau khi khoanh chân ngồi xuống, thanh trường kiếm màu xanh trong tay cắm ở trước người, một luồng kiếm khí mờ mịt hiện lên xung quanh, bao bọc hắn lại.

Người này tên là Tần Tranh, là một tên đệ tử Thiên Vị trung kỳ của Trục Vân kiếm phái, từng chấp hành một nhiệm vụ cùng với tiểu đội của Thạch Mục, vì thanh bảo kiếm này mà Thạch Mục có chút ấn tượng với hắn.

Người này chẳng những có một thanh Lăng Vân kiếm cấp bậc pháp bảo bên người, kiếm pháp cũng cực kỳ xuất chúng, một người một kiếm khi đối mặt với tộc nhân Hắc Ma hậu kỳ cũng không hề sợ hãi.

Người còn lại thì Thạch Mục không quá quen thuộc, chỉ biết đó là một tên đệ tử tinh anh Thiên Vị hậu kỳ của Ly Trần tông, dường như không tu luyện Ly Trần tông Cửu Phẩm lôi pháp, ngược lại tu tập một môn công pháp hệ hỏa Ly Hỏa Chân Thú đồ.

Thạch Mục chọn một tảng nham thạch cách chỗ Hùng Đồ khá xa, ngồi dựa xuống, xoay tay lấy ra mấy hạt đan dược ném vào miệng, lại lấy ra hai viên linh thạch cực phẩm nắm trong lòng bàn tay, nhắm mắt điều tức.

Sau một lúc, Hùng Đồ rút chuôi cự đao cổ xưa của mình lên, một tay vuốt lưỡi đao, trong miệng nói:


- Chúng ta liều mạng giết địch vì liên minh, nhưng lại có kết quaar như vậy, tuy nói tạm thời trốn được một mạng, nhưng chúng ta lâm trận kháng lệnh, e là khi trở lại cũng không tiện bàn giao.

- Là liên minh bỏ rơi chúng ta, còn có thể trách chúng ta kháng lệnh sao!

Tần Tranh căm hận nói.

- Tuy nói là vậy, nhưng quy củ chính là quy củ. Khi tới cứ điểm chúng ta đã biết cái giá khi lâm chiến kháng lệnh, lần này trở về e rằng khó tránh trách phạt một phen.

Phạm Thiên khẽ thở dài, có chút lo lắng nói.

- Trách phạt một phen còn tốt hơn mất đi tính mạng! Lại nói ta sớm đã đủ thời gian trấn thủ mười năm, lần này trở về trách phạt cũng được, trừ công huân cũng được, gì thì gì ta cũng phải quay về. Lần này may có Hùng sư huynh công tham tạo hóa mới có thể khiến chúng ta bình yên thoát thân! Không hổ là một trong ba đại tạo hóa thần thông Thanh Lan Thánh địa!

Tần Tranh nói.

- Đúng vậy, nếu không nhờ Cửu Chuyển huyền công của Hùng huynh, lần này chúng ta khó mà trốn thoát thoải mái như vậy. Có người nói công pháp này tu luyện đến lúc đại thành có thể tích huyết trọng sinh, uy lực vô cùng, ẩn chứa lực lượng chí dương cực âm khắc tinh ma khí, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Phạm Thiên nói.

Thạch Mục không nói câu gì, chỉ toàn lực khôi phục chân khí, tỏa thần thức ra bên ngoài đề phòng.

- Ha ha, hai vị quá khen. Lại nói Hùng mỗ có một phương pháp để các vị tránh khỏi bị phạt.

Hùng Đồ khẽ đâm mũi đao xuống mặt đất, nói.

- Hả, phương pháp gì?

Sắc mặt Phạm Thiên khẽ động, vội vàng nói.


- Các ngươi chết rồi sẽ không cần trở lại chịu phạt.

Hùng Đồ cười nói.

- Cái gì? Ngươi...

- Thiên nhận!

Hùng Đồ vừa dứt lời, thanh đao trong tay vung lên.

Xoẹt xoẹt vài tiếng.

Chỉ thấy pháp bảo trường đao trong tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng bạc, dưới viên thiên thạch mọi người đang đứng mặt đất như nở sen vàng, dưới đất đột nhiên bắn ra mấy ngàn luông quang nhận màu bạc.

Phản ứng của Thạch Mục cực nhanh, ngay khi quang nhận bạc vừa xuất hiện, sau lưng tỏa ra ánh lửa, từng miếng vảy vàng xuất hiện ngoài thân, đồng thời vỗ mặt đất một cái, cả người lăng không nhảy lên, lơ lửng giữa không trung, Như Ý Tấn Thiết côn nắm trong tay.

Ánh mắt hắn quét nhìn phái dưới, chỉ thấy Tần Tranh cầm trường kiếm trong tay múa, kiếm khí quanh người tỏa ra, kịch liệt va chạm với những quang nhận màu bạc kia, tạo thành những tiếng kêu ghê người.

Một bên khác, Phạm Thiên toàn thân được một lớp vảy xanh dày đặc bao trùm, ở ngực xuất hiện hư ảnh bức tượng mãnh thú vô cùng sống động, trong miệng không ngừng phun ra lửa xanh.

Những quang nhận màu bạc kia chỉ đâm xuyên qua tầng ngoài cùng lớp vảy xanh đã bị chặn đứng, sau đó dồn dập vỡ tung trong ngọn lửa xanh.

- Hùng Đồ, ngươi muốn làm gì?

Phạm Thiên giận dữ quát lên.

- Ngươi điên rồi sao? Không đi giết Hắc Ma tộc lại nội chiến với chúng ta?!

Tần Tranh giận dữ mắng.

- Ta muốn làm gì? Khặc khặc, chính vì các ngươi nhìn thấy ta thi triển Cửu Chuyển huyền công, vậy các ngươi không thể không biết, việc này không tiện lan truyền ra ngoài. Còn tiểu tử Thạch Mục... khặc khặc, lần đầu tiên chúng ta chạm mặt thì ta nhìn hắn đã thấy khó chịu, chỉ là không có cơ hội.

Hùng Đồ chỉ Thạch Mục, cười âm hiểm.

- Hừ! Khi ta thấy ngươi thi triển Cửu Chuyển huyền công đã bắt đầu đề phòng ngươi sinh dị tâm, không ngờ là ta đã đoán đúng rồi! Chỉ là không ngờ tới ngươi trở mặt nhanh vậy.

Tần Tranh hừ lạnh một tiếng.