Dịch giả: nila32
Trong thạch thất, có thể nhìn thấy một vũng máu rông chừng mấy trượng, bên trong tràn đầy huyết dịch tanh tưởi khiến người ta phải nôn mửa. Mùi xác thối lan khắp thạch động.
Ngoài ra, bên cạnh ao máu còn có hai ba mươi xác chết khô quắt. Dựa vào trang phục còn sót lại, xem ra chính là đội viên mất tích lúc trước.
Ngoại trừ ao máu, còn có một bệ đá lớn chừng mấy trượng, phía trên khắc đầy phù văn, thoạt nhìn giống như một cái trận pháp. Xung quanh bệ đá có cắm hơn mười cây cờ đen kịt, lúc này vẫn còn lưu lại một chút hắc quang giống như chỉ vừa mới dừng hoạt động.
“Lồng giam ban nãy chẳng lẽ là do trận pháp biến ảo mà ra…” Thạch Mục nhớ lại lồng giam bên ngoài, ánh mắt lóe sang.
Hắn phất tay đánh ra một đạo thanh quang, thu lấy mười cây trận kỳ, quan sát cẩn thận đồng thời ghi nhớ kỹ càng phù văn khắc trên bệ đá.
Nữ tử có mắt tím biếc và đại hán trung niên tất nhiên nhận ra hành động của Thạch Mục, có điều gã hồn sư của Hắc Ma tộc vốn do hắn tự mình đánh chết nên họ đều không nói gì.
Ba người tìm tòi bên trong thạch thất một hồi nhưng vẫn không tìm thấy gì đáng ngờ, bèn thu gom hài cốt của những đội viên xấu số sau đó rời đi.
Thời gian kế tiếp, mọi người rà soát khu vực chung quanh một vòng, đến khi xác nhận không có dị trạng gì khác mới rời đi, trở về kể rõ sự việc cho đại hán áo xanh ở cứ điểm.
Biết được uy hiếp đã trừ, đại hán áo xanh vô cùng vui sướng, lập tức lệnh cho ba tiểu đội nghỉ ngơi một ngày.
Sau khi bẩm báo nhiệm vụ, Thạch Mục lập tức trở về phòng mình, cẩn thận nghiên cứu trận kỳ đen kịt vừa thu thập được.
Kết quả tìm tòi cả buổi, họ Thạch phát hiện thứ này cần tới Ma khí mới sử dụng dụng được. Bỏ thì thương mà vương thì tội, điều này khiến hắn khó chịu vô cùng đành phải thở dài tiếc hận cất đi sau đó lấy Quỷ Đầu đao ra. Thanh đao này tuy bị tổn hại nhưng vẫn tản ra đao khí lăng lệ ác liệt, rõ ràng là môt vũ khí cấp bậ Pháp Bảo.
Thạch Mục khẽ động ánh mắt, phất lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn.
Lại nói tiếp, bình thường sau khi tiến cấp Thiên Vị, võ giả có thể bắt tay vào việc sử dụng Đan hỏa để bồi dưỡng Pháp bảo bổn mạng của mình. Đáng tiếc vừa mới tiến giai hắn đã phải đi thực hiện nhiệm vụ, việc này khiến cho dự định ban đầu có phần chậm trễ.
Cũng may họ Thạch dựa vào thực lực hơn người, phối hợp với Như Ý Tấn Thiết Côn nên vẫn có thể tạm thời ứng phó cục diện, có điều cũng đã đến lúc bắt đuầ nghĩ đến sự tình Pháp bảo.
Thạch Mục suy nghĩ một lúc sau đó lập tức lắc đầu, thu hồi Quỷ Đầu Đao và Như Ý Tấn Thiết Côn.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay nắm chặt Linh Thạch, bắt đầu khôi phục chân khí bị hao tổn.
Sau một ngày nghỉ ngơi, nhiệm vụ tuần tra tiếp tục bắt đầu.
Cũng trong lúc này, danh tiếng của THạch Mục cũng dần lan xa. Không ít người đã phải thay đổi thái độ với hắn.
Những chuyện này không khiến Thạch Mục để tâm. Mười tháng thoáng chốc trôi qua, tiểu đội của Thạch Mục quay trở về thành Phù Không.
…
Nửa năm sau.
Một chiếc chiến hạm Ngân Nguyệt chậm rãi ghé qua Phù Thạch tinh hải, tất cả đệ tử Liên minh đang canh gác đều ngưng thần phòng bị, sẵn sang đối phó với sự tập kích của Hắc Ma tộc.
“Thạch đội trưởng, có phải chúng ta cẩn thận hơi quá không? Nơi đây nằm ở hậu phương, có lẽ sẽ không gặp phải Hắc Ma nhát tộc.”
“Nhiệm vụ vận chuyển lần này hết sức quan trọng, tuyệt đối không thể lơ là. Chiến thuyền chở theo rất nhiều Linh Thạch cùng các loại linh tài hỗ trợ cho việc tu sửa chiến hạm. Nếu không thể tiếp viện cho các cứ điểm chỉ sợ hậu quả khôn lường.”
Quách Tham vừa định nói gì đã thấy Thạch Mục nhướng mày, thân thể tỏa sang rực rỡ.
“Chú ý, có biến!” Thạch Mục quát lớn.
Hắn vừa nói xong đã thấy ma khí bốc lên từ một thiên thạch khổng lồ, mảng lớn mây đen từ đó bay ra.
Từ trong sương mù, một cột sang đỏ thẫm bắn về phía chiến hạm Ngân Nguyệt, đụng phải màn sang bảo hộ bên ngoài chiến hạm.
Chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, thân tàu run rẩy kịch liệt. Đội ngũ trên đó cũng bị chao đảo.
“Địch tập kích, chuẩn bị đánh trả!”
Chiến hạm Ngân Nguyệt tỏa ra bạch quang, bắn mạnh về phía trước.
Chỉ thấy bạch quang tựa như cây mâu bang bạc xộc thẳng về phía mây đen tạo thành lỗ thủng thật lớn. Vô số tiếng rú thảm thiết từ đó truyền ra.
Ngay sau đó, hang trăm thân ảnh cao lớn của Hắc Ma tộc từ trong hắc vụ vọt ra, áp sát chiến hạm Ngân Nguyệt.
“Xuống tàu nghênh địch, chớ để Ma tộc tới gần chiến hạm!” Thạch Mục ra lệnh một tiếng sau đó thân thể bùng lên hỏa diễm, cánh lửa vũ động, vọt tới một gã Hắc Ma.
Quách Tham cùng đám người Ngọc Kinh theo sát phía sau, thân thể bừng sang hào quang, rời khỏi chiến hạm, nghênh chiến Hắc Ma tộc nhân.
Thạch Mục tung người bay lên, hỏa diễm trên tay bắt đầu khởi động. Một đạo quyền ảnh khổng lồ đột nhiên hiện ra, lao về phía một gã Hắc Ma có vẻ là kẻ cầm đầu.
Hắc Ma nhân kia mặc áo giáp màu đen, nơi đầu và vai phải đều có sừng nhọn nhô ra, khuôn mặt bị khôi giáp che kín không thể nhìn rõ. Gã cầm một thanh chiến đao màu đen. Đao vụng mạng ra liền có một đạo hắc khí hình loan nguyệt hiển hiện, đối chọi với quyền ảnh đang lao đến.
Chỉ thấy tia lửa bắn ra bốn phía, loan nguyệt màu đen bất ngờ đánh tan quyền ảnh hỏa diễm, tiếp tục lao đến vị trí của Thạch Mục.
Vào lúc này, họ Thạch sớm đã nắm chặt Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay. Vô số côn ảnh đen kịt đua nhau huyễn hóa ra.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, côn ảnh và đao ảnh đồng thời bạo liệt.
Lại qua một lát, trên người Hắc Ma nhân bắt đầu nổi lên sương đen, kéo tới Thạch Mục. Hắc côn trong tay hắn vung lên, hỏa dực sau lưng vũ động hai cái, thân hình cũng bày ra tư thế sẵn sàng.
Bên cạnh một chiến hạm khác, một thiếu niên cao ráo bừng sáng hào quang, phi thân xông vào bên trong Phù Thạch phía trước.
Chỉ thấy mũi chân của hắn điểm nhẹ, thân thể đứng trên một khối thiên thạch lớn hơn một trượng, áo bào không gió mà bay. Một đạo linh lực theo đó phát ra mạnh mẽ. Thiếu niên này chính là Cổ Ẩn, đồng môn của Thạch Mục.
Hai mắt họ Cổ vô thần, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Đôi đồng tử đục ngầu, thoạt nhìn vô cùng âm u, hỗn độn.
Cổ Ẩn thu tay đặt hai bên đầu, hai ngón tay gõ nhẹ lên thái dương sau đó vung vảy trước người.
Nương theo từng đạo pháp quyết phức tạp, Linh lực trên người Cổ Ẩn nhanh chóng tang lên. Đồng tử vốn dĩ ảm đạm không chút ánh sáng đột nhiên dâng lên hai đạo sương xám, mới đầu nhìn mỏng như khói sau một lát đã vô cùng dày đặc.
Chỉ thấy hai đạo sương xám không ngừng chuyển động, dần dần thành hình đồng tử.
Một gã tộc nhân Hắc Ma tay cầm trường thương đen kịt phủ đầy gai nhọn, chuẩn bị đâm vào lồng ngực của một tu sĩ liên minh thì bị sương xám chui vào khoang mũi. Đôi mắt của gã lập tức trở nên mịt mờ, thân thể cứng đờ, bất động.
Tu sĩ thiếu chút nữa vẫn lạc trong tay Ma Nhân lập tức quay người tung một quyền. Một đạo kim quang bắn ra, đánh thủng thân thể đối phương một vết thương thật lớn.
Tại một chỗ khác, một gã Hắc Ma đang lúc xông về phía trước thì đồng bạn sau lưng đột nhiên chuyển vung búa chém gã thành hai nửa. Chỉ trong chốc lát, đã có sáu gã Hắc Ma chết trong tay đồng tộc.
Rốt cuộc, một gã đầu lĩnh Hắc Ma cấp Thiên Vị phát hiện tình huống khác thường, lập tức nhìn đến Cổ Ẩn đang đứng trên thiên thạch.
Chỉ thấy Ma khí quanh người gã bắt đầu chuyển động. Cổ ma văn đột ngột bừng sáng kim quang, trong miệng phát ra tiếng gào rú, cả người đổ trên mặt đất, thân thể nhanh chóng biến lớn.
Nương theo âm thanh thống khổ mà gã phát ra, xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc, da thịt bắt đầu nứt. Vô số xương trắng bén nhọn như đao kiếm theo đó chui ra, tạo enen một con nhím bằng xương kích thước khổng lồ.
Nhím xương hai mắt đỏ như máu, bốn vó tung bay, vọt tới vị trí của Cổ Ẩn thế nhưng họ Cổ không hề có ý định tránh né. Ngón tay điểm nhẹ, một đạo sương xám chui vào lỗ mũi của đối thủ.
Sắc đỏ trong mắt nhím xương không hề thay đổi mà chỉ trì trệ một chút, sau đó lần nữa lao đi với tốc độ kinh người.
“Phong bế linh thức của mình, hoàn toàn dựa vào bản năng giết chóc. Đây cũng là một phương pháp thoát khỏi trói buộc từ ‘Hỗn Độn Linh Mục’ của ta.” Cổ Ẩn điểm chân bay lên không trung đồng thời tự nói.
Tốc độ của nhím xương không phải quá nhanh thế nhưng lực lượng lại lớn đến kinh người. Một lần va chạm đã chấn nát cự thành thành vô số mảnh.
Một kích không trúng, nhím xương gào thét điên cuồng. Thân thể bừng sáng hào quang, mấy trăm xương gai trên lưng đồng loạt bắn ra, tựa như vô số trường mâu sắc bén. Chỉ thấy hàn quang chớp động, từng đạo lôi âm vang vọng giữa không trung, thình lình bắn đến trước người Cổ Ẩn.
Họ Cổ lập tức sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới nhím xương kia tuy rằng không nhanh nhưng gai xương lại bắn ra với tốc độ khủng khiếp như vậy.
Gần như lập tức, hắn nhắm mắt phải lại. Quầng sáng trong mắt trái lập tức trở nên rực rỡ, sương xám trong đó bắt đầu xoay chuyển.
Không gian trước người hắn theo đó đột nhiên chấn động một hồi. Một vòng xoáy màu đen mắt thường có thể thấy được thình lình xuất hiện.
Mấy trăm gai xương chui vào bên trong vòng xoáy đồng loạt biến mất không thấy.
Sau một khắc, mắt trái của Cổ Ẩn từ từ khép lại. Mắt phải đột ngột mở ra, trong đó mơ hồ lóe lên thứ gì.
Chỉ thấy không gian trước người nhím xương chấn động lạ thường, một vòng xoáy màu đen đột ngột hiện ra.
“Xùy xùy” tiếng nổ lớn, mấy trăm gai xương từ đó bắn ra, ghim chặt lên người nó.
Bặc bặc!
Vô số âm thanh trầm đục vang lên. Thân thể nhím xương lập tức bị xuyên thủng, huyết dịch chảy ra ồ ạt.
Đến khi nó không còn cử động được nữa, vòng xoáy gần đó bỗng nhiên mở rộng, tựa như một cái miệng lớn thoáng cái nuốt chửng thân thể đồ sộ của nó vào tỏng.
Cổ Ẩn từ từ mở mắt, vòng xoáy mới từ từ biến mất.