Dịch giả: nila32
Thạch Mục chỉ thấy trước mắt tối sầm. Sau một khắc, bản thân đã xuất hiện trong một không gian đen kịt.
Nơi đây trên không đụng trời, dưới không chạm đất. Bốn phía truyền đến lực lượng vô hình lôi kéo thân thể khiến hắn cũng có chút không chịu nổi, sau khi tỉnh táo trở lại lập tức vận chuyển công pháp chống cự.
Không gian màu đen cuồn cuộn khí lưu khiến Thạch Mục cảm thấy vô lực, kinh hãi. Bản thân chỉ như một chiếc lá béo trôi theo dòng nước, không thể tự chủ.
Không biết trải qua bao lâu, chỉ như một cái chớp mắt, lại giống đã qua qua mấy ngày.
Thạch Mục cảm thấy bóng đen trước mắt đột nhiên nứt ra một khe hở mang theo ánh sáng chói mắt.
Tiếp đó, khe hở này đột nhiên nứt ra hai bên. Họ Thạch chưa kịp thấy rõ cái gì, thân thể đã trở nên nhẹ bẫng, rời khỏi không gian đen kịt, xuất hiện trong một thế giới mênh mông.
Bịch!
Thân thể Thạch Mục rơi xuống một mảnh đất hoang vu.
Cũng may hắn phản ứng cực nhanh, thân thể nhoáng cái, trước khi chạm đất giẫm mạnh một cái, đạp lui mấy bước nên mới có thể đứng vững không bị té ngã.
Bịch! Bịch!
Xung quanh liên tiếp truyền đến tiếng rơi.
Thạch Mục định thần nhìn quanh thì thấy mấy trăm người đồng hành hầu như đồng thời xuất hiện bốn phía. Có điều phân nửa vẫn còn hôn mê, thân thể nện mạnh xuống đất.
Họ Thạch phát hiện không quá mười người có thể miễn cưỡng đứng dậy. Về phần có thể đứng vững không ngã cũng chỉ có ba người mang tu vi Thiên Vị hậu kỳ.
Bọn họ cũng đang nhìn nhau, thần sắc đa dạng, ánh mắt cũng liếc nhìn hắn.
Thiếu niên họ Cổ khẽ gật đầu với Thạch Mục, thần sắc xem như thân thiện. Thạch Mục thấy vậy cũng gật đầu đáp lễ.
Thanh niên sừng hưu chỉ nhìn thoáng qua sau đó lập tức quay đi, ánh mắt có chút lãnh đạm.
Chỉ có thanh niên mặt vàng như nến là nhìn thẳng qua, không chút kiêng nể. Ánh mắt âm trầm, tràn đầy địch ý cùng sát cơ.
Thấy Thạch Mục nhìn qua, gã còn liếm liếm bờ môi tỏ vẻ khiêu khích.
Thạch Mục không khỏi nhíu mày đồng thời thầm hạ quyết tâm. Một khi ra đến tiền tuyến nếu kẻ người không gây phiền phức thì thôi, ngược lại dám giở trò gì, hắn nhất định không bỏ qua một cách đơn giản.
Nghĩ đến đây, Thạch Mục đưa mắt nhìn quanh. Mọi người đang ở bên trong một pháp trận cực lớn. Chung quanh là hơn mười cột đá màu đen đồ sộ, phía trên khắc đầy phù văn thâm ảo. Mặt đất dưới chân họ cũng có vô số phù văn, kích thước còn muốn lớn hơn so với pháp trận bên trong Thiên Điện.
Trên mỗi cột đá đều có một người mặc áo bào xanh. Dựa vào chấn động Pháp lực cùng y phục và trang sức trên người, có lẽ đều là Trận Pháp Sư của Thanh Lan Thánh Địa.
Phụ cận pháp trận xuất hiện một khu kiến trúc, có lẽ chính là cứ điểm.
“Nơi này chính là tiền tuyến? Cảm giác không giống.” Thạch Mục âm thầm lắc đầu.
Mặt đất phía xa là một mảnh mờ nhạt. Mọi người đang có mặt trên một tinh cầu màu vàng, cũng không có khí tức chém giết của chiến tranh.
“Ha ha, chư vị sư đệ, ta đợi các ngươi đã lâu rồi.” Vào thời khắc này, một thanh âm vang dội truyền đến.
Vừa dứt lời, một đại hán thân cao tám thước, mặt mũi đầy râu quai nón đã đi tới.
Qua một lúc, những người hôn mê đã lần lượt tỉnh dậy.
Đại hán râu quai nón cũng không hối thúc mà đợi khi phần lớn mọi người đã tỉnh lại mới tiếp tục nói.
“Ta là Bành Thương, người phụ trách cứ điểm, hoan nghênh chư vị sư đệ đã đến biên giới Tinh Vực.”
Nghe vậy, mọi người xôn xao bàn tan đồng thời nhìn ngó chung quanh.
“Bành sư huynh, cứ điểm thành Phù Không mà Nhạc trưởng lão nói đến là ở nơi nào?” Thiếu niên họ Cổ tiến lên một bước, chắp tay hỏi.
“Nơi đây vẫn chưa phải là tiền tuyến. Khoảng cách tới thành Phù Không còn vài ngày đường. Nơi đó là một cứ điểm nằm gần chiến trường. Ta sẽ an bài chiến hạm đưa các ngươi về đó trước. Tất cả đi theo ta.” Đại hán râu quai nón nói sơ qua sau đó quay người rời đi.
Mọi người nghe vậy, vội vàng theo sau.
“Bành sư huynh, tại sao tông môn không đưa chúng ta đến thẳng cứ điểm Phù Không?” Thiếu niện họ Cổ vừa theo sau đại hán râu quai nón vừa hỏi.
Đại hán này thoạt nhìn bình thường thế nhưng quần áo trên người cũng là y phục dành cho đệ tử nghìn năm. Hơn nữa tu vi của y đã đạt đến Thiên Vị đỉnh phong, còn trên đám võ giả hậu kỳ như thiếu niên họ Cổ.
“Cứ điểm Phù Không nằm gần thông đạo không gian. Chấn động ở đó vô cùng lợi hại, rất không ổn định. Nếu đạt pháp trận truyền tống gần đó e rằng xảy ra vấn đề.” Đại hán râu quai nón giải thích.
Thiếu niên họ Cổ nghe vậy gật đầu.
Thạch Mục đi ở tốp sau, nghe vậy cũng khẽ gật gù như có điều suy nghĩ.
Hắn trời sinh có lực cảm ứng rất mạnh với lực lượng Không Gian vì vậy có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nó hơn những người khác. Dựa theo miêu tả trước dây, thông đạo không gian nối liền hai Đại Tinh Vực phát sinh chấn động ảnh hưởng đến lực lượng Không Gian của pháp trận Truyền Tống gần kề.
Sau một lát, mọi người đã tới một quảng trường rộng rãi bên trong cứ điểm.
Phía trước có một phi thuyền màu bạc cực lớn, dài chừng trăm trượng. Phi thuyền này khác với bình thường, hình dáng thuôn dài, thân thuyền phủ đầy Linh Văn huyền ảo. Đầu thuyền có một đồ án loan nguyệt cực lớn. Phía trước phi thuyền có một cửa động tối om không biết dùng để làm gì.
Thạch Mục quan sát cẩn thận phi truyền trước mắt, cảm nhận chấn động Pháp lực mà nó tản ra, không khỏi rùng mình.
Chiếc phi thuyền này giống như một con hung thú đang phũ phục, một khi tỉnh lại chỉ sợ sẽ là quái thú giết chóc đáng sợ.
Hắn đột nhiên nhớ lại mộng cảnh của lão tổ Bạch Viên. Trong đó, cự viên kim sắc dẫn theo vô số viên hầu chém giết vô số chiến hạm trên bầu trời. Phi thuyền trước mắt có giống với những chiến hạm kia thế nhưng khí thế và quy mô thì lại thua xa.
“Bành sư huynh vừa gọi phi thuyền kia là chiến hạm sao? Vậy chiến hạm là vật gì?” Một đệ tử Thiên Vị hỏi đại hán râu quai nón.
“Chiến hạm là phi thuyền cấp bậc Pháp bảo do luyện khí đại sư có tu Thiên Vị trở lên của Tam Đại Thánh Địa thiết kế, chuyên dùng để chiến đấu. Đây là vũ khí chủ yếu mà liên minh Tam Đại Thánh Địa chúng ta dùng để đối phó với Hắc Ma nhất tộc. Phi thuyền này gọi là chiến hạm Ngân Nguyệt. Về sau chém giết với Hắc Ma tộc ở tiền tuyết, các ngươi có thể thường xuyên nhìn thấy loại phi thuyền này.” Đại hán râu quai nón cười nói.
Mọi người nhìn thấy chiến hạm cực lớn, ánh mắt lộ vẻ mơ ước.
“Được rồi, bên kia còn có người chờ, tất cả mọi người lên thuyền!” Đại hán râu quai nón nói xong khẽ nhoáng thân hình, dẫn đầu bay lên.
Đoàn người thấy vậy, vội vàng đuổi theo.
Sau khi tất cả đều đã lên thuyền, chiến hạm Ngân Nguyệt sáng lên tia sáng bạc trắng. Thân tàu đồ sộ từ từ bay lên.
Tiếp đó tia sáng bạc trắng lóe lên, phi thuyền hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía xa với tốc độ cực nhanh. Cảnh vật xung quanh lui nhanh về sau, trở nên mơ hồ.
Thạch Mục giật mình. Chiến hạm này chở hơn nghìn người thế mà tốc độ vẫn nhanh như vậy, không hề thua kém tốc độ nhanh thất của Linh Vũ Phi Xa.
Sau một lát, chiến hạm đột nhiên chấn động, thoát khỏi lực hút của Tinh Cầu, bay lên tinh không đen kịt mênh mông.
Tiếp đó tốc độ của nó bạo tăng, tựa như dải sáng lao đi vun vút.
Lúc này, thân thuyền sáng lên ngân quang bao phủ đoàn người vào trong.
Bên ngoài chiến hạm là tinh không hùng vĩ. Vô số tinh mang lập lòe. Theo thời gian dần trôi, tinh cầu sau lưng dần dần biến thành chấm nhỏ màu vàng từ từ biến mất.
Trên chiến hạm, tất cả mọi người chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế. Ai nấy tràn đầy ngạc nhiên, nhìn qua cửa sổ, thưởng thức cảnh đẹp khó gặp.
Thạch Mục nhìn thấy tinh không hùng vĩ, ánh mắt cũng hơi sáng lên có điều hắn liền nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đại hán râu quai nón đã nói bọn họ cần đi vài ngày, hiện tại chỉ mới bắt đầu.
Truyền tống ban nãy đã khiến cơ thể của hắn nội thương, vừa hay lúc này có thể chữa trị một chút. Dù sao trong lúc tác chiến, bản thân cần đạt đến trạng thái tốt nhất.
Những người còn lại thưởng thức tinh không một lúc đều cảm thấy chán vì cảnh sắc hầu như không có gì thay đổi, lần lượt ngồi xuống.
Chiến hạm Ngân Nguyệt vững vàng tiến lên, hầu như không chút rung lắc, giống như ngồi trong mật thất, không ảnh hưởng đến việc tu luyện.
Thời gian từ từ trôi qua, nháy mắt đã hai ngày.
Thạch Mục đến boong thuyền quan sát, không khỏi giật mình. Hắn nhìn thấy vô số thiên thạch khổng lồ. Phi thuyền càng đi về phía trước, những thiên thạch kia càng lớn. Có khối lớn hơn mười dặm, trông như tinh cầu đang trôi lơ lửng. May mắn những mảnh vỡ này di chuyển không nhanh, nếu không chiến hạm không có cách nào tiến lên.
“Chư vị, nơi đây đã là phụ cận cứ điểm Phù Không, không bao lâu nữa sẽ đến.” Đại hán râu quai nón thông báo.
Trên chiến hạm, mọi người dừng việc tu luyện, quan sát hoàn cảnh đặc thù chung quanh, thần sắc đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Bành sư huynh, địa hình nơi này có chút kỳ lạ, không ngờ Tinh Không vẫn có địa phương giống như thế này.” Thiếu niên họ Cổ hỏi.
“Nơi này chính chỗ giao chiến trước đây giữa tinh vực Di Dương và tinh vực Hắc Ma. Một ít tinh cầu khổng lồ đã bị chiến tranh tàn phá, trải qua nhiều năm mới tạo thành hoàn cảnh đặc thù như vậy.” Đại hán râu quai nón nói ra.
Mọi người nghe vậy, đồng loạt hít sâu một hơi.
Đúng vào lúc này, phía trước truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Mọi người giật mình, đồng loạt nhìn lại.
Chỉ thấy một mãnh vỡ khổng lồ lớn chừng mấy trăm trượng, tựa như một đại lục cỡ nhỏ. Bên trên có hai đội ngũ đang chém giết lẫn nhau, mỗi bên đều có mấy ngàn người.
Một bên chính là liên minh Tam Đại Thánh Địa, còn có hơn mười chiến hạm khổng lồ, phần lớn giống với chiến hạm Ngân Nguyệt bọn họ đang dùng. Có điều trong đó còn có hai chiến hạm kim sắc, đầu thuyền khắc hình mặt trời vàng óng, thân tàu lớn hơn một nửa so với Ngân Nguyệt hơn nữa còn tỏa ra kim quang chói mắt.
Phía còn lại là một đám người dị tộc áo đen. Bọn họ hình thể cao lớn, trên người tản mát hắc khí nồng đậm, tạo thành mảng lớn hắc vân.
“Nơi này nằm trong phạm vi của liên mình, không ngờ Hắc Ma tộc cả gan xâm nhập!” Đại hán râu quai nón chau mày, thì thào lẩm bẩm.
Thạch Mục nghe vậy, liếc nhìn đại hán râu quai nón một cái sau đó lưu chuyển kim quang, nhìn về chiến đoàn phía xa.
“Thì ra đây chính là Hắc Ma nhất tộc…”
Lúc này, khoảng cách từ chiến hạm đến bên kia vẫn còn rất xa thế nhưng Linh Mục của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng của đám người Hắc Ma dị tộc.