Huyền Giới Chi Môn

Chương 588: Chín đầu

Dịch giả: nila32

Sóng âm tỏa khắp bầu trời như sóng biển, đến khi đập vào bạch quang quanh người Thạch Mục thì như đâm vào mặt gương trong suốt, bị chấn ngược trở về.

Tiếng “Ù ù” trong tai Thạch Mục giảm nhiều, linh đài lập tức khôi phục sự tỉnh táo, sắc đỏ trong mắt cũng lập tức biến mất.

Tập trung quan sát, hắn thấy trên đầu lơ lửng một tòa bạch tháp, chính là Định Thần tháp mua được ở thành Thương Húc.

Lại nói, lúc mua vật này, Thạch Mục không quá coi trọng nó. Thế nhưng trong lúc thực hiện nhiệm vụ, gặp phải cấm chế công kích thần hồn, hắn vô tình phát hiện tháp này có hiệu quả không tệ với việc củng cổ thần hồn, tạo thành khả năng chống đỡ nhất định với công kích thần hồn nên mới đặt nó trong ngực, không ngờ hôm nay phát sinh hiệu quả bất ngờ.

Bất quá chưa kịp cao hứng, tóc rắn màu lục của Giang Thủy Thủy đã gào thét đánh tới.

Thạch Mục thấy vậy bèn vung mạnh hai cánh sau lưng, lướt ngang mười trượng, quay đầu quan sát, cả người phóng tới một cây Anh Linh.

Thân hình lướt đi không xa, sau lưng đã vang lên tiếng xé gió. Hắn không quay đầu lại. Đôi cánh sau lưng đã hiện lên từng sợi bạch quang giúp cho độn tốc tăng lên, hai tay chộp về phía bụi cây trước mặt.

Phần phật!

Như Ý Tấn Thiết Côn bốc cháy ngùn ngụt, đập mạnh xuống đất.

Ầm vang một tiếng, cây Anh Linh nổ tung, biến thành mảnh vụn vung vãi đầy trời.

Cùng lúc đó, mấy trăng đại mãng màu xanh cũng đã theo sát tới.

Thạch Mục quay người nhìn lại đồng thời quét ngang trường côn cuồn cuộn xích diễm trong tay.

Ầm ầm ầm!

Mười tiếng va chạm vang lên liên tiếp. Trường côn trong tay Thạch Mục xẹt qua mười con mãng xà màu xanh tạo nên ánh lửa vàng rực.

Mười con mãng xà đi trước bị Thạch Mục chấn bay nhưng đám mãng xà phía sau đã lao nhanh tới, quấn chặt thiết côn của hắn.

Họ Thạch thấy vậy dùng sức kéo nhưng lại phát hiện trường côn không hề nhúc nhích, hai bên rơi vào thế giằng co.

“Giang cô nương, đắc tội.”

Thạch Mục nói xong liền nhấc tay trái. Ánh lửa bùng lên. Vô số sí diễm màu vàng xen lẫn sắc trắng cuồn cuộn tuôn ra, men theo Như Ý Tấn Thiết Côn tràn về phía đối phương.

Đám mãng xà đang níu lấy trường côn lập tức bốc cháy nghi ngút đành phải rút lui theo bản năng.

Thạch Mục thấy vậy, thân hình thoáng trở nên mơ hồ, đuổi theo mãng xa đang thối lui, tiến sát vị trí của Giang Thủy Thủy.

Chỉ thấy đôi mắt nàng ta trở nên đỏ rực, tóc rắn khua động giữa không trung sau đó chuyển hướng, đánh tới sau lưng Thạch Mục.

Họ Thạch làm như không hề hay biết, ngón tay ngưng tụ một đạo quang mang, điểm tới mi tâm của đối phương.

“Ô…ô…n…g!”

Nương theo Linh lực nhộn nhạo lan ra, vô số thân thể mãng xã trở nên mềm nhũn, khôi phục hình dáng sợi tóc. Gần như cùng lúc, thân ảnh của Giang Thủy Thủy cũng bị Thạch Mục nhẹ nâng, đặt giữa không trung.

Sau khi đặt cô gái này xuống đất, Thạch Mục lấy ra vài cây cờ nhỏ, đặt khắp chung quanh, bày bố pháp trận giam cầm trong thời gian ngắn. Việc này thứ nhất là muốn phòng ngừa Giang Thủy Thủy tỉnh lại sẽ ra tay phản kích. Tác dụng thứ hai là nhằm vào vệ cô gái này.

Sau khi làm xong, Thạch Mục lần nữa vung mạnh hỏa dực, bay đến một cây Anh Linh khác.

Hắn vừa đáp xuống, thân cây lập tức truyền ra từng trận “Ô ô” dồn dập.


Thế nhưng tháp nhỏ màu trắng vẫn luôn lơ lửng trên đầu Thạch Mục. Hào quang của nó giúp hắn không bị ảnh hưởng bởi âm thanh khó chịu này.

Nhìn thoáng qua cái mặt tròn tròn cười đểu trước mặt, Thạch Mục cảm thấy vô cùng chán ghét bèn vung mạnh trường côn bằng thép trên tay, toát ra ngọn lửa hừng hực, đập tới cây Anh Linh giả.

Một tiếng ầm vang!

Thân cây màu tím bị một gậy đánh nát. Vô số thân, lá rơi rụng lả tả sau đó bốc cháy nghi ngút.

Giờ phút này, Thạch Mục đã sớm tiến đến ví trí của cây Anh Linh thứ ba.

Tay nâng côn rơi, cây thứ ba cũng bị hỏa diễm đốt thành tro tàn.

Thạch Mục bay lượn một hồi, ánh lửa trên người đã sớm thu lại. Như Ý Tấn Thiết Côn cũng được cất vào.

Hắn phất tay lên, thu hồi bạch quang trên đầu. Tháp nhỏ màu trắng xoay tròn một lúc rồi cũng hạ xuống tay hắn.

Sau khi quan sát vật này một chút, Thạch Mục lần nữa cất nó vào trong ngực áo.

Ba cây bị đánh tan khiến cho âm thanh làm cho người ta mê muội theo đó biến mất.

Bên trong cấm chế do Thạch Mục bố trí tạm thời, sắc đỏ trong mắt Giang Thủy Thủy dần dần tiêu tán. Nàng cũng từ từ tỉnh lại, há miệng thở dốc không ngừng.

“Giang cô nương không sao chứ?” Thạch Mục vội bay tới, giơ tay tháo bỏ cấm chế xung quanh.

“Ta không sao, lần này đa tạ Thạch huynh cứu giúp.” Giang Thủy Thủy lắc đầu.

Thạch Mục nhận thấy Giang Thủy Thủy tuy đã khôi phục thần trí nhưng sắc mặt mỏi mệt, hiển nhiên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cần có thời gian tĩnh tu thế nhưng nơi đây cổ quái, không phải là nơi ở lâu.

“Thạch huynh không cần băn khoăn, nơi này quỷ dị, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi. Lần này chậm trễ không ít thời gian, chỉ sợ có người nhanh chân đến trước.” Giang Thủy Thủy nói ra.

“Cũng tốt, cô hãy điều tức trên phi xa một lát, mọi chuyện xung quanh giao cho ta là được.” Thạch Mục gật đầu, tế ra Linh Vũ Phi Xa rồi nói.

“Đa tạ Thạch huynh.” Giang Thủy Thủy lên tiếng cảm ơn.

Hai người ngồi trên Linh Vũ Phi Xa, Giang Thủy Thủy lập tức ngồi xuống, nhắm mắt vận công điều tức.

Thạch Mục vừa điều khiển phi xa bay về phía trước, vừa quanh sát tình huống chung quanh.

Đoạn đường này trôi qua cực kỳ thuận lợi, không hề gặp phải Yêu thú hay quái thụ nào.

Cứ bay như vậy chừng nửa canh giờ, cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng, một hồ nước xanh biếc theo đó hiện ra, phạm vi ước chừng ba mươi dặm.

Thạch Mục quan sát cẩn thận, phát hiện trên hồ có một đảo nhỏ. Trên đảo cây cỏ tươi tốt, sinh cơ dạt dào.

Xung quanh hồ nước còn có sương trắng bao phủ thế nhưng biển sương này không hề vượt quá phạm vi mặt hồ.

Thạch Mục thấy vậy không khỏi âm thầm kêu lạ. Biển sương kia đột nhiên bao vây đảo nhỏ, nhất định có điểm kỳ quặc.

Suy nghĩ một lúc, hắn bèn thúc giục phi xa bay về phía đó.

Nhưng mà chưa bay được xa, lông mày của Thạch Mục đã chợt nhíu lại.

Càng tới gần đảo nhỏ, thiên địa linh khí càng trở nên nồng đậm, đến mức không hề thua kém không gian Huyền giai.

Đúng vào lúc này, một tiếng khóc nỉ non vang lên.


Thạch Mục trầm mặc, lập tức phất tay tế ra Định Thần tháp, phóng ra mảng lớn bạch quang bao phủ bản thân.

“Thạch huynh, có chuyện gì vậy?”

Giang Thủy Thủy cũng bị tiếng khóc làm cho bừng tinh, nhìn ngó chung quanh, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Thạch Mục nhanh chóng giải thích tình huống hiện tại, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát động tĩnh trên đảo.

Tiếng khóc nỉ non đúng là truyền đến từ đảo bên kia.

Nghe được một lúc, Thạch Mục không khỏi lắc đầu. Tiếng khóc này không giống âm thanh mà đám cây Anh Linh giả phát ra lúc trước.

“Thạch huynh, âm thanh này không giống lúc trước, chẳng lẽ là Anh Linh thụ thật sự?” Giang Thủy Thủy nói ra.

“Ta cũng có phỏng đoán như vậy. Nếu cô đã tỉnh, chúng ta tới trước xem sao.” Thạch Mục nói xong lần nữa khu động phi xa, tiến tới hòn đảo với tốc độ cao nhất.

“Tiếng khóc truyền đến từ chỗ sâu nhất của hòn đảo. Giang cô nương theo sát Thạch mỗ. Định Thần Tháp của ta có thể chống lại công kích thần hồn tuy nhiên phạm vi của nó có hạn..” Thạch Mục thu hồi phi xa, quan sát thảm thực vật tươi tốt xung quanh rồi nói.

Giang Thủy Thủy nhẹ gật đầu. Hai người cùng tiến về trước.

Dọc theo đường đi, ngoại trừ cây cỏ xanh ngắt cùng thiên địa linh khí nồng đậm, hai người không nhìn thấy sinh vật hay thân ảnh nào khác. Kỳ lạ chính là, tiếng khóc kia khi có khi không, không hề liên tục.

Sau nửa canh giờ, hai người vượt qua một lùm cây, phát hiện một bãi đất trống.

Chính giữa bãi đất có một dòng suối dài hơn mười trượng. Thiên địa linh khí nồng đậm là do con suối này tỏa ra.

“Đây là Linh nhãn chi tuyền… Khó trách thiên địa linh khí trên đảo nồng đậm như thế.” Thạch Mục thì thào lẩm bẩm.

“Thạch huynh, nhìn xem!”

Giang Thủy Thủy chỉ tay đến một vị trí nằm gần con suối. Chỉ thấy một thân cây bị thực vật xung quanh che lấp, thoạt nhìn rất giống đám cây Anh Linh giả lúc trước.

Trên cây mọc ra ba quả lớn bằng nắm tay nhìn như trẻ con đang ngủ, phát ra mùi thơm dị thường, cùng với âm thanh quái dị tựa như tiếng khóc của trẻ nhỏ.

“Anh Linh quả!” Thạch Mục đại hỉ.

Ba trái trên cây giống hệt ghi chép về Anh Linh Quả.

“Đúng là Anh Linh quả rồi, xem ra những người khác còn chưa tới!” Giọng nói của Giang Thủy Thủy có chút hưng phấn.

“Thế nhưng âm thanh mà đám Linh quả này phát ra không giống chúng ta nghe được lúc trước?” Thạch Mục nhíu mày nghi ngờ.

“Đúng là không quá giống nhau, có điều trước mắt chính là Anh Linh thụ hàng thật giá thật.” Giang Thủy Thủy nói ra.

Thạch Mục nhẹ gật đầu, không vội ra tay mà lại phóng xuất thần thức, chậm rãi dò xét phía trước.

Xác nhận xung quanh có lẽ không tồn tại nguy hiểm, hắn mới khẽ nhoáng thân hình, tiếp cận Anh Linh thụ, vươn tay hái quả.

“Thạch huynh cẩn thận!” Giang Thủy Thủy thốt lên kinh hoảng.

Nàng chưa nói xong, một đạo bạch quang chói mắt đã bay vụt tới, tấn công Thạch Mục.

Họ Thạch biến sắc, bản năng của hắn cho biết bạch quang trước mắt ẩn chứa hàn khí lăng lệ ác liệt. Dù với thân thể mạnh mẽ của hắn cũng không đỡ nổi.

Trong đầu suy tính thật nhanh, Thạch Mục đành phải bỏ qua Anh Linh quả, giẫm mạnh chân xuống đất né sang một bên.

Bạch quang lướt qua thân thể Thạch Mục, đánh lên ngọn núi cách đó không xa.

Ầm một tiếng!

Ngọn núi liền bị bạch quang đánh thủng.

Cùng lúc đó, miệng hang nổi lên một tầng băng dày, đóng băng ngọn núi trong chớp mắt.

“Hàn khí thật lợi hại!”

Thạch Mục xuất hiện cách đó không xa, quay đầu nhìn lại.

Rầm rầm!

Từ trong đầm nước cạnh Anh Linh thụ, bọt nước bắn ra tung tóe, một cự thú màu xanh bay vút lên cao.

Con thú này toàn thân mọc đầy lông xanh, thoạt nhìn giống như một con sư tử nhưng kỳ lạ là nó lại có chín cái đầu màu sắc khác nhau giống như mãng xà.