Huyền Giới Chi Môn

Chương 565: Thắng liên tiếp

Dịch giả: khongpit
Biên: nila32

Trong nháy mắt Thạch Mục hoàn thành biến thân thành đồ đằng, một cái Độc Giác màu vàng toả ra Kim quang chói mắt mọc lên từ trên trán của hắn. Mỗi một động tác đều tỏa ra khí tức cuồng bạo, khuếch tán ra bốn phía, Linh áp theo đó nâng lên ngang mức Thiên Vị sơ kỳ.

“Thì ra là bí thuật Đồ Đằng của Cổ Man Tộc, khó trách…” Tử Nguyên thấy vậy, ngưng tụ hai mắt.

Thiết Tháp đại hán thấy thế, thần sắc âm tình bất định.

Lộc Thanh xấu hổ, lúc này mới biết được Thạch Mục không chỉ có tốc độ vượt trội. Thực lực chân thật cùng lực lượng cũng hơn xa gã. Ban nãy giao thủ, chỉ sợ đối phương còn chưa vận dụng toàn lực.

Thanh niên họ Tông nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng ngưng trọng thêm vài phần, hai tay thúc giục pháp quyết, tốc độ của Cự thú ba đầu bằng lửa đột nhiên tăng mạnh, trong chớp mắt đã đến trước người Thạch Mục chưa đủ ba trượng, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Vào thời khắc này, Thạch Mục xuất thủ.

Như Ý Tấn Thiết Côn cuồng vũ, vô số côn ảnh lơ lửng xung quanh người hắn, phía trên tầng côn ảnh hiện ra cuồn cuộn khí lưu màu trắng.

“Bách Thú Chấn Hoảng!”

Hống hống hống!

Khí lưu màu trắng biến ảo thành vô số mãnh thú cực lớn, Cự Tượng, Cự Tê, Mãnh Sư, Cự Viên…, tạo thành một cơn lũ Cự thú, đánh tới Hỏa Thú của thanh niên họ Tông.

Hỏa Thú ba đầu như có linh tính, thấy cảnh này, lộ ra vẻ chần chờ, nhưng lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, lao vào đối đầu trực diện với cơn lũ Cự thú.

UỲNH UỲNH RẦM RẦM!

Song phương ầm ầm chạm vào nhau, Hỏa Thú ba đầu phun lửa từ miệng, răng nanh cực lớn cắn xé, cự trảo cào xé, lúc này liền xé rách không ít Cự thú được khí lưu màu trắng biến thành.

Thế nhưng cự thú màu trắng thực sự quá đông, phô thiên cái địa, cuồn cuồn không dứt. Hỏa Thú ba đầu rất nhanh bị nhấn chìm.

Sau vài lần hô hấp, Hỏa Thú đã bị xé rách.

Dòng lũ Cự thú tiếp tục tràn tới chỗ của thanh niên họ Tông, khí thế mạnh mẽ hung dữ.

Giờ khắc này, khoảng không giữa hai người bị khí lưu màu trắng hoàn toàn bao phủ, ngay cả không khí cùng mặt đất cũng tùy thời phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc!

Sắc mặt thanh niên họ Tông thay đổi lớn, hai tay vung vẩy, trong miệng đọc nhanh chú ngữ.

Giữa hai tay của gã lóe lên ánh sáng màu đỏ, một quả Giới chỉ màu hồng lóe lên, lăng không hóa thành một hỏa cầu màu trắng, bay nhanh về phía trước, độ ấm xung quanh tăng lên đáng kể, hư không bị nung đến vặn vẹo biến hình.

Trong khi bay đi, hỏa cầu càng ngày càng lớn, mà pháp lực chấn động trên người thanh niên họ Tông tùy thời suy yếu hơn phân nửa.

Ngay sau đó hỏa cầu hóa thành một bóng người cực lớn, cầm trong tay một cây quyền trượng bằng lửa, đầu đội vương niệm, dường như Đế Vương khống chế hết thảy Hỏa Diễm Chi Lực.

Hỏa Đế Niết Bàn!

Thanh niên họ Tông vậy mà nắm giữ pháp thuật Hỏa hệ mạnh nhất.

Bóng người cực lớn bằng lửa vung quyền trượng bằng lửa, hơn mười trượng xung quanh phần phật một chút, hiện ra một biển lửa, vô số ngọn lửa phun ra nuốt vào, hình thành một bức tường lửa khổng lồ, ngăn cản đường đi của cơn lũ Cự thú.

UỲNH UỲNH RẦM RẦM! Song phương va chạm kịch liệt, ánh lửa văng khắp nơi, phát ra tiếng nổ mạnh liên tiếp như tiếng sấm.

Cơn lũ Cự thú bị bức tường lửa ngăn cản, không thể tiến thêm một bước.

Thanh niên họ Tông thấy cảnh này, sắc mặt đại hỉ.


Ánh mắt Thạch Mục lập lòe, vung Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay lên.

Tất cả Cự thú màu trắng bổ nhào vào bức tường lửa, thân thể đột nhiên co rụt lại, hóa thành một viên cầu màu trắng, sau đó nổ tung.

Bức tường hỏa diễm đột nhiên rung lên, bị oanh tạc khiến cho hỏa diễm ảm đạm đi không ít.

Phanh phanh phanh!

Vô số hỏa cầu màu trắng được Cự thú hóa thành đồng thời bạo liệt.

Bức tường lửa chấn động kịch liệt, mấy hơi thở về sau liền bị dập tắt hơn nửa, lung lay sắp đổ.

Thanh niên họ Tông khẽ quát một tiếng, đang muốn hành động, phía trước bức tường lửa độn nhiên xuất hiện thân ảnh Thạch Mục, Như Ý Tấn Thiết Côn tỏa ra Hắc Quang chói mắt, bỗng nhiên phồng lớn gấp mấy lần, hung hăng nện vào bức tường lửa.

Một cỗ sóng khí ngập trời đánh xuống!

“Oành!”

Bức tường lửa sụp đổ, hóa thành Hỏa Vũ bay đầy trời.

Thạch Mục không dừng lại chút nào, Hỏa Dực cực lớn sau lưng khẽ động, thân ảnh lại quỷ mị xuất hiện ở trước bóng người hỏa diễm.

Thân hình hắn nhoáng một cái, xuất hiện mấy cái hư ảnh quanh người, mỗi thân ảnh thi triển một chiêu của Thông Thiên Côn Pháp.

Mấy đạo côn ảnh màu đen dùng xu thế nhanh như chớp, đánh vào bóng người hỏa diễm.

Hỏa diễm trên thân bóng người kia rung động kịch liệt, nó vũ động không ngừng quyền trượng bằng lửa trong tay, hóa thành từng mảnh mịt mờ sóng lửa. Sóng lửa cuồn cuộn dựng lên ở xung quanh, những nơi đi qua, vô số Hỏa đoàn bạo liệt, ngăn chặn côn ảnh màu đen, phát ra ra âm thanh xì xì, lẫn nhau hóa thành hư ảo.

Nhưng vào lúc này, Kim sắc Độc Giác trên trán của Thạch Mục đại phóng Kim Quang, một tia sáng màu vàng lớn chừng ngón tay bắn ra từ bên trong, dùng tốc độ kinh khủng vạch phá chân trời, trực tiếp xuyên thủng mấy tầng sóng lửa để rồi xuyên thủng cái trán của bóng người bằng lửa.

Tốc độ của chiêu này quả thực quá nhanh, thanh niên họ Tông chưa kịp phản ứng, đã thấy trên trán của bóng người bằng lửa xuất hiện một lỗ thủng.

“Không!”

Thanh niên họ Tông gầm lên giận dữ, thân thể của bóng người bằng lửa đột nhiên bạo liệt hóa thành vô số đoàn hỏa diễm.

Bất quá trước khi bạo liệt hoàn toàn, cánh tay của nó vung lên, quyền trượng bằng lứa hóa thành một đạo sao băng màu đỏ, đánh tới Thạch Mục.

Thạch Mục thấy vậy cũng cả kinh trong lòng, Như Ý Tấn Thiết Công nhoáng một cái vung xuống, nện lên phía trên sao băng màu đỏ.

“Phanh” một tiếng vang thật lớn!

Thân thể Thạch Mục bị một đoàn lửa bao lấy bay ngược về phía sau, trùng trùng điệp rơi trên mặt đất.

Hắn trở mình bò dậy, Kim Lân quanh thân vỡ vụn cháy đen hơn phân nửa, khóe miệng xuất hiện một vệt máu, bất quá cuối cùng cũng ngăn cản được một kích.

“Dám hủy Hỏa Đế Linh Giới của ta!”

Thanh niên họ Tông lộ vẻ kiên quyết, ngay sau đó mặt gã hiện lên vẻ điên cuồng.

Gã hít một hơi thật sâu, trong miệng nói lẩm bẩm, thiên luân hư ảnh sau đầu bỗng nhiên phân liệt, một nửa thình lình bay ra ngoài.

Mấy người bên cạnh thấy cảnh này, sắc mặt đều đại biến.

“Tông sư đệ, không thể!” Thiết Tháp đại hán gấp giọng quát.


Thiên niên họ Tông như không nghe thấy, tiếp tục đọc chú ngữ, phân nửa hư ảnh mặt trời thiên luân hiện ra hỏa diễm màu trắng, tỏa ra một nhiệt lượng kinh khủng, những nơi đi qua, Hư Không cũng run rẩy.

Nửa cái hư ảnh mặt trời màu trắng nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt từ hơn một xích biến thành mấy trượng lớn nhỏ. Giống như sao băng đuổi theo Thạch Mục, bổ nhào xuống đầu lâu của hắn.

Sắc mặt Thạch Mục đại biến, nửa hư ảnh mặt trời màu trắng tản mát ra một cỗ Hỏa Diễm Chi Lực khổng lồ làm cho người ta hít thở không thông. Nếu bị nó đánh trúng, lấy cường độ thân thể của hắn mặc dù không chết cũng phải trọng thương.

Vào thời khắc này Dương chi lực ở cánh tay trái của hắn, tựa hồ muốn bay ra.

Ánh mắt hắn lóe lên, ý niệm trong đầu nhanh chóng di chuyển, khẽ quát một tiếng, hỏa diễm màu đỏ trên người đại phóng, ngưng tụ thành Xích Viên Pháp Tướng.

Pháp tướng hé miệng, phun ra một đoàn hỏa diễm tinh khiết, đúng là Hỗn Nguyên Chân Hỏa, cùng nửa cái hư ảnh mặt trời màu trắng đụng vào nhau.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ thật lớn, mảng lớn bạch quanh chói mắt hiển hiện phóng tới, dường như một vòng mặt trời cực lớn, đem thân ảnh Thạch Mục bao phủ vào trong, vô số Hỏa Diễm Chi Lực bên trong hạp cốc được kích động.

Ba người Thiết Tháp đại hán cũng gấp gáp lấy tay che mắt, mấy hơi thở về sau, bạch quang chói mắt mới dần dần tiêu tán.

Giữa không trung, sắc mặt thanh niên họ Tông trắng bệch, thân thể bay tại không trung cũng không vững, lung lay sắp đổ, nhìn tới vị trí của Thạch Mục lúc nãy.

“Giết chết chứ!”

Thiết Tháp đại hán cùng Lộc Thanh cũng nhìn sang.

Bạch quang tiêu tán, lộ ra thân ảnh Thạch Mục, Xích Viêm Pháp Tướng đã biến mất vô tung.

Nhưng mà hắn lại không hao tổn gì, sắc mặt so với lúc này còn hồng nhuận thêm không ít.

Đại hán Thiết Tháp cùng Lộc Thanh lập tức cả kinh.

Đối diện với Thạch Mục, thanh niên họ Tông cũng kinh sợ, thật không thể tin nổi.

“Làm sao có thể!”

Từ Nguyên nhướng mày, xoay chuyển ánh mắt nhìn vào tay trái của Thạch Mục, hiện ra một tia nghi hoặc.

Trong tay trái của Thạch Mục tựa hồ có một đạo bạch quang hiện lên, bất quá lập tức biến mất, hắn cũng không dám xác định có phải chính mình hoa mắt hay không.

Hỏa dực sau lưng Thạch Mục phát triển lớn lên không ít, vỗ nhẹ một cái, thân ảnh của hắn lập tức biến mất vô tung.

Sau một khắc, hắn xuất hiện sau lưng thanh niên họ Tông, Như Ý Tấn Thiết Côn như điện bắn ra từ trong tay.

Thanh niên họ Tông muốn trốn tránh, nhưng mà thân thể ngay cả di chuyển còn rất khó khăn, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. Như Ý Tấn Thiết Côn lại chỉ dừng lại cách cổ họng của gã chưa đủ ba tấc.

“Ta thua rồi.” Thanh niên họ Tông chán nản nói.

“Đa tạ.” Thạch Mục nở nụ cười, tay phải khẽ nhấc thu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, Hỏa Dực sau lưng cũng tùy thời thu lại.

“Có thể cho ta biết, ngươi ngăn cản được Nhật Luân Bí Thuật của ta như thế nào?” Thanh niên họ Tông lúc này lại bình tĩnh, hít sâu một hơi hỏi.

“Thật có lỗi, việc này Thạch mỗ không thể trả lời.” Thạch Mục lắc đầu, tay trái rút vào trong tay áo nói ra.

Chí Dương Chi Lực trong tay trái của hắn bắt đầu khởi động, vừa rồi hắn đã lặng lẽ vận dụng Cửu Chuyển Huyền Công Đệ Nhất Chuyển Chí Dương Chi Lực vốn chỉ muốn ngăn chặn một chút uy lực của nửa hư ảnh mặt trời màu trắng. Sau đó vận dùng thần thông khác để hóa giải, nhưng không ngờ tới nửa hư ảnh mặt trời đụng phải tay trái của hắn, liền bị Chí Dương Chi Lực nuốt vào, vô cùng dứt khoát.

Thanh niên họ Tông nhìn Thạch Mục, sau một lát thở dài, đi tới một bên khoanh chân ngồi xuống.

Gã vừa mới thi triển bí thuật hao tốn rất nhiều Nguyên Khí, nếu không nhanh chóng khống chế thương thế, rất có thể sẽ bị đánh rớt cảnh giới.

“Trận tỷ thí thứ hai, Thạch Mục thắng.” Từ Nguyên nhìn hai người, mặt không biểu tình tuyên bố.

Thạch Mục cũng không khách khí, phất tay thu hồi hai khối màu xanh ngọc bàn trước người Từ Nguyên. Hắn xoay người, Như Ý Tấn Thiết Côn vung mạnh hai cái, chỉ thắng tới đại hán cao chín thước mặc áo bào màu xanh.

Thiết Tháp đại hắn kia chấn động toàn thân, cơ bắp trên mặt cũng lộ ra vài phần căng thẳng.

“Thạch huynh đã giao chiến hai trận, Liêu Sơn ta lúc này giao chiến cùng người, thắng cũng không vẻ vang cho lắm, không bằng chúng ta đợi ngày khác giao chiến?” Đại hán Thiết Tháp nói.

“Nếu như ngươi không muốn đánh, cũng có thể nhận thua, giao nộp thác nước linh khí cho ta.” Thạch Mục không chút nào nhượng bộ, cao giọng nói ra.

“Liêu Sơn, lần tỷ thí này do ba người các ngươi khởi xướng, Thạch Mục đã ứng chiến, đổ ước liền thành lập.” Từ Nguyên nói.

Thiết Tháp đại hán tên là Liêu Sơn, nghe xong, sắc mặt khó nhìn, cắn răng một cái, phất tay lấy ra một khối màu xanh ngọc bản, đặt ở trên tảng đá nói lớn: “Tốt, nếu như các hạ đã quyết tâm, ta tự nhiên phụng bồi, liền đặt một chỗ hạ đẳng Lục phẩm linh bộc!”

Thạch Mục mỉm cười, cũng lấy ra một khối ngọc bản màu xanh, đúng là khối ngọc lấy được từ Lộc Thanh, để lên tảng đá lớn.

Lộc Thanh nhìn qua khối ngọc màu xanh, khóe mắt không khỏi giật giật.