Huyền Giới Chi Môn

Chương 560: Thánh cầm

Dịch: khongpit
Biên: nila32

"Đây là y phục của đệ tử nghìn năm, ngươi hãy cất đi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức được coi là đệ tử nghìn năm.” Mặc trưởng lão nói ra.

“Đa tạ trưởng lão.” Thạch Mục nói ra.

“Đưa Huyền Linh bích của ngươi cho ta.” Mặc trưởng lão nói.

Thạch Mục không do dự, lập tức lấy Huyền Linh bích ra, đưa cho Mặc trưởng lão.

Chỉ thấy sau khi tiếp nhận ngọc bích, lão quan sát một hồi sau đó duỗi hai ngón tay ra, tụng niệm một đoạn chú ngữ huyền diệu.

Nương theo âm thanh chú ngữ vang lên, ngón tay của trưởng lão Mặc Lan sáng lên một đạo hào quang đỏ rực.

Chỉ thấy lão di ngón tay nhè nhẹ trên mặt ngọc bích một chút, Huyền Linh bích bỗng nhiên sáng lên một vòng ánh sáng màu đỏ.

Thạch Mục chứng kiến, bên trên ngọc bích vốn có một phiến lá cây màu đỏ, vậy mà lung lay thoáng một cái biến thành hai phiến.

Lá cây mạch lạc rõ ràng, phiến lá sung mãn, thoạt nhìn rất sống động.

Sau khi xuất hiện hai mảnh Hồng Diệp, Mặc trưởng lão vẫn không đình chỉ động tác, mà nhập hai ngón tay lại như đao, chuyển động uyển chuyển phía trên Huyền Linh bích giống như khắc họa một cái gì đó.

Động tác trôi chảy, như chấp bút vẽ tranh, sau một lát liền hoàn tất, thu hồi tay phải.

Chỉ thấy bề ngoài ngọc bích đã hiện lên một đồ án hình tròn màu xanh. Mà xung quanh đồ án còn khắc lấy một vòng phù văn tạo hình cổ xưa.

Nhìn xem màn này, Lăng Phong cũng lộ ra một chút kinh ngạc.

“Đây là…” Thạch Mục có chút nghi ngờ nói.

“Đây là giới hạn nghìn năm, là bằng chứng để ngươi tự do ra vào tầng thứ hai của Thánh Địa.” Mặc trưởng lão nói ra.

Thạch Mục tiếp nhận Huyền Linh bích, cảm thụ được khí tức đặc thù của nghìn năm giới hạn, lập tức vui vẻ trong lòng.

“Còn một chuyện nữa, bởi vì ngươi ở Hoàng giai khu vực tu luyện chưa đủ trăm năm, vì vậy thân phận đệ tử trăm năm vẫn được lưu lại. Ngoài ra, người hầu của ngươi, ngươi có thể đem theo đến khu vực Huyền giai. Tuy nhiên, Linh địa cùng động phủ đều bị thu hồi.” Mặc trưởng lão nói ra.

“Đa tạ trưởng lão.” Thạch Mục nói ra.

“Không cần đa tạ. Lăng Phong, tính tình của ngươi quá mức không màng danh lợi, sư đệ đã vượt qua ngươi rồi, ngươi cũng phải nhanh lên.” Mặc trưởng lão xoay người, nói với Lăng Phong.

“Mặc trưởng lão, người cũng biết kiếm đạo của đệ tử chú trọng tu tâm, không thích hợp nóng vội. Chờ thêm vài chục năm, lúc đó bước vào hàng ngũ đệ tử nghìn năm cũng không muộn.” Lăng Phong buông một tay, thản nhiên nói ra.

“Ha ha, tùy ngươi vậy, lão phu cũng là loại người có tính tình như này, bằng không cũng sẽ không hợp ý như vậy rồi. Tốt rồi, Thạch Mục, quý phủ có lẽ còn nhiều sự vụ cần xử lý, các ngươi nên trở về đi.” Mặc trưởng lão khoát tay áo nói.

“Vâng, đệ tử cáo lui.” Hai người đứng lên, khẽ khom người nói ra.

Ra khỏi Huyền Linh tháp, hai người tạm biệt nhau sau đó hóa thành hai đạo độn quang, bay về động phủ của riêng mình.

Thạch Mục vừa về tới phủ đệ đã thấy Tề Phong buồn bực, tâm sự nặng nề đi ra từ đại môn, lại thiếu chút nữa đụng phải người mình.

“Phủ chủ thứ tội.” Tề Phong ngẩng đầu, thấy Thạch Mục, vội vàng khom người nói ra.

“Không sao! Ngươi muốn làm gì mà vội vàng như vậy?” Thạch Mục thật cũng không để trong lòng, chỉ có chút tò mò hỏi.


“Khởi bẩm phủ chủ, ta nghĩ người đã thông qua được khảo nghiệm Huyễn Ma Đạo, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ ly khai nơi đây, tiến nhập tầng hai của Thánh Địa. Vì vậy ta liền sai người hầu đem Linh thảo Linh tài thành thục thu thập, hôm nay liền mang tất cả đến Thông Lưu phường bán. Ta sẽ mau chóng thống kê lại toàn bộ sổ sách tài chính, để cho Phủ chủ người xem qua.” Tề Phong nói như vậy, sắc mặt có chút ảm đạm.

Thạch Mục nhìn thấy tất cả, thoáng suy tư một chút, trong nội tâm liền hiểu rõ. Mình rời khỏi nơi đây, những người hầu này sẽ gặp không ít khó khăn.

“Ừ ngươi làm rất tốt. Nhưng sau khi tổng hợp lại sổ sách cùng khoản tiền sẵn có, ngươi thông báo tới mọi người trong phủ thu thập đồ đạc. Tất cả cùng ta tiến vào khu vực Huyền Giai, không bỏ sót một người nào.” Thạch Mục nói ra.

“Phủ chủ người… Ngài nói là chúng ta có thể theo người tiến vào tầng thứ hai sao?” Thân thể mập mạp của Tề Phong khẽ run, có chút không dám tin mà hỏi lại.

“Xử lý hết việc ở nơi đây đi, đến khu vực Huyền giai, còn rất nhiều sự vụ cần ngươi giải quyết.” Thạch Mục vừa cười vừa nói.

“Vâng.” Tề Phong mừng rỡ đáp, bộ pháp nhẹ nhàng đi ra ngoài.



Hai ngày sau.

Bên trong phòng Thạch Mục, lấy Tề Phong cầm đầu, bên cạnh là mấy tên quản sự đang bưng lấy một chồng sổ sách, tất cả đều mặt mày kính cẩn mà đứng.

“Sổ sách chi thu ta sẽ không xem xét, những năm gần đây các ngươi làm rất tốt. Việc nhỏ không đáng để ý, Tề Phong ngươi xử lý là được, ngày mai ta sẽ mang các ngươi tiến vào tầng thứ hai của Thánh Địa.” Thạch Mục phân phó.

“Dạ, Phủ chủ.” Đám người Tề Phong đồng thanh nói.

Đúng lúc này, một gã người hầu bước nhanh đi vào từ bên ngoài, khẽ khom người nói:

“Khởi bẩm Phủ chủ, Mã Lung Phủ chủ cầu kiến.”

“Mã Lung? Để nàng vào đây.” Thạch Mục nói ra.

Chỉ chốc lát, Thạch Mục liền chứng kiến Mã Lung với một thân quần áo lửa đỏ mang theo đệ đệ Mã Liệt, cùng nhau đi đến.

“Thạch đại ca.” Mã Lung tỷ đệ hai người đi vào thi lễ nói ra.

“Mời vào bên trong, ngồi xuống nói chuyện đi.” Thạch Mục nghênh đón hai người tới phòng khách, nói ra.

“Thạch đại ca, sao không thấy Thải nhi của ngươi đâu?” Hồi lâu không gặp, Mã Liệt mở miệng hỏi, rõ ràng là hỏi thăm Thải nhi.

Thạch Mục hơi sững sờ, vừa muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy truyền đến một tiếng gào từ bên ngoài.

“Là kẻ nào muốn tìm Thải gia?”

Vừa dứt lời, mấy người liền chứng kiến một cái thải mao Anh Vũ béo tròn từ bên ngoài bay đến, bổ nhào tới đầu vài của Thạch Mục.

“Thải Nhi, là ta.” Mã Liệt cười nói.

“Ta với ngươi quen biết sao? Kêu Thải gia.” Cái kia Anh Vũ béo tròn không chút nể tình, nghểnh đầu nói ra.

Mã Liệt cứng lại dáng tươi cười trên mặt, có chút lúng túng ho nhẹ hai tiếng.

“Thải nhi, ngươi không nên cợt nhả quá.” Mã Lung thấy thế, vội vàng giảng hòa.

“Được rồi, nếu như Mã tỷ tỷ nói như vậy, ta sẽ không so đo với hắn nữa.” Thái độ của Thải nhi với Mã Lung tốt hơn rất nhiều so với Mã Liệt.

Nói xong Thải nhi bay tới đầu vai Mã Lung, vừa nịnh nọt" “Mã tỷ tỷ hôm nay thật đẹp” vừa nhìn hau háu vào nhẫn trữ vật trên tay của Mã Lung.


Mã Lung cười cười, cổ tay vừa lật, lòng bàn tay liền xuất hiện một viên cực phẩm Linh Thạch, đưa tới miệng Thải nhi.

Tinh quang trong mắt Thải nhi sáng ngời, lập tức cúi người mổ, đem Linh Thạch ngậm vào trong miệng, “Ken két” mà bắt đầu nhai nuốt.

Thạch Mục chứng kiến bộ dáng của Thải nhi, đành im lặng một lát, rồi nói:

“Thải nhi, vừa rồi ngươi đi đâu vậy?”

“Ken két… Ta đi Linh tuyền, ken két… Ta đều muốn đi, còn thừa chút ít hỏa tinh phách… Nhưng cũng không thể lãng phí.” Trong miệng Thải nhi vẫn còn nhai Linh Thạch, mơ hồ đáp.

“Nói như vậy ngươi lại dẫn người đi bắt hỏa tinh phách hả?” Thạch Mục hỏi.

“Nói thừa… Đúng vậy, một mẻ hốt gọn, không còn một mống.” Thải nhi nuốt Linh Thạch, đắc ý nói.

“Hỏa tinh phách kia đâu?” Thạch Mục vừa hỏi xong, liền biết mình hỏi thừa.

“Đều ở trong bụng ta.” Thải nhi vung vẩy cánh, vỗ cổ cái bụng tròn vo nói ra.

Thạch Mục nghe xong, không khỏi cười khổ trong lòng một tiếng.

Tỷ đệ hai người Mã Lung thấy vậy, nhịn không được mà cười thành tiếng.

“Đúng rồi, còn chưa hỏi Mã cô nương các người tới đây lần này có chuyện gì sao?” Thạch Mục nhìn Mã Lung hỏi.

“Nhớ khi kết thúc đợt mười năm thi đấu, Thạch đại ca đã đáp ứng tiểu muội, nếu cần giúp đỡ thì cứ đến gặp.” Mã Lung nói ra.

“Xác thực ta đã từng nói qua, như thế nào? Mã cô nương có chuyện gì cần ta giúp sao?”

Sau khi nghe xong, Mã Lung không có mở miệng nói ngay mà hít một hơi thật sâu, rồi sau đó mới nói:

“Ta muốn Thạch đại ca đáp ứng để Thải nhi đi cùng chúng ta. Bất luận phải trả giá như thế nào, chúng ta đều đồng ý.”

“Thải nhi với ta mà nói, không phải là một vật phẩm, ta không thể để ngươi mang đi.” Thạch Mục nghe xong, lập tức sững sờ, có chút không vui nói.

Thải nhi nghe vậy cũng lập tức vung vẩy cánh bay trở về đầu vai Thạch Mục, mở miệng nói ra.

“Tuy rằng, ta ngày thường sáng suốt thần võ, khí độ bất phàm, khiến cho các ngươi ngưỡng mộ sùng bái, nhưng ta đã coi Thạch Đầu là chủ nhân rồi, sẽ không đi cùng các ngươi.”

“Thạch đại ca, các ngươi đừng hiểu làm, ý của ta không phải như thế kia. Như vậy đi, ta cho các ngươi nhìn đồ tốt này trước đã.” Mã Lung thấy Thạch Mục tức giận, vội vàng nói.

Dứt lời, Mã Lung lấy từ bên trong nhẫn trữ vật ra một hòn đá cuội đỏ thắm cỡ lòng bàn tay, để trong lòng bàn tay đưa cho Thạch Mục nhìn.

“Đây là cái gì?” Thạch Mục nhíu mày hỏi.

“Đây là một quả Xích Hỏa Thạch ẩn chứa tinh huyết của thánh cầm trong tộc ta.” Mã Lung giải thích.

Dứt lời, chỉ thấy lòng bàn tay nàng sáng lên một đạo hồng quang.

Sau một lát, một giọt máu đỏ thẫm bị nàng ngưng tụ ra, nhỏ lên miếng đá Xích Hỏa.

Chỉ nghe “Hô” một tiếng.

Miếng đá cuội trong lòng bàn tay Mã Lung liền dâng lên mảng lớn hỏa diễm, tiếp theo liền giống như màn lửa bình thường, lơ lửng giữa không trung phía trên viên đá.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, chứng kiến bên trong mảnh lửa màu đỏ thắm kia xuất hiện một cái hư ảnh cầm điểu thật lớn. Nó đang ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu rõ to.

Hắn sững sờ trong lòng, vội vàng quay đầu nhìn lại Thải nhi trên vai của mình.

Nhìn thoáng qua một chút, hắn liền phát hiện, hư ảnh cầm điểu bên trong ngọn lửa kia cực kỳ giống Thải nhi, dường như là Thải nhi phóng đại mấy chục lần.

Nhưng mà khí thế của hư ảnh kia bày ra thì Thải nhi không thể nào so sánh được.

“Đây là…” Thạch Mục thì thào hỏi.

“Đây là thánh cầm mà tộc ta cung phụng qua các thời kỳ. Thải nhi với hắn cùng thuộc Nhất Mạch hoặc cũng có thể Thải nhi chính là hậu duệ của thánh cầm tộc ta.” Mã Lung giải thích.

Vẻ mặt Thạch Mục tràn đầy vẻ không thể tin được, hắn nhìn qua lại giữ hư ảnh cùng Thải nhi mấy lần, không thể nào tin tưởng được Thải nhi sẽ có quan hệ gì với thánh cầm kia.

Lúc này hắn bỗng nhiên chú ý tới bộ dáng trái ngược thường ngày của Thải nhi, giờ phút này vậy mà không nhúc nhích đứng tại đầu vai, tập trung tinh thần mà nhìn hư ảnh cầm điểu bên trong ngọn lửa.

“Theo ý các người là muốn đem Thải nhi về nhận tổ quy tông sao?” Thạch Mục nghiêm mặt hỏi.