Huyền Giới Chi Môn

Chương 500: Mê cung vô tận

Dịch giả: Độc Đoán Vạn Cổ
Biên: nila32

Ánh mắt Thạch Mục đảo qua khắp nơi, nội tâm lập tức nhảy dựng.

Với bản thân làm trung tâm, xung quanh những hôi vụ kia xuất hiện tám cái thông đạo, hai bên tường đều là màu xám, cao ngất, ở giữa là một chỗ trống u tối.

Sau khi quan sát một phen, mỗi con đường này từ cửa nhìn vào đều giống như đúc những con đường khác làm hắn cảm thấy có chút quỷ dị.

Đôi mắt Thạch Mục ngưng tụ, bèn đem một luồng Thần Thức phóng sâu về phía một trong những thông đạo đó.

Nhưng mà sau khi xâm nhập khoảng cách không đến hơn một trượng, luồng Thần Thức kia như đụng vào một bức tường mềm mại, mặc dù không có bất kỳ dấu hiệu tổn hại nào nhưng nửa bước cũng khó đi.

Thạch Mục thấy vậy, trong lòng cười khổ.

Xem ra chính mình có chút tự tin hơi quá, còn tưởng rằng có thể hoàn thành lần khảo nghiệm này một cách dễ dàng, lại không nghĩ rằng nếu là khảo nghiệm của Bạch Viên Lão Tổ lưu lại thì làm sao có thể đơn giản cho được?

Trong mắt Thạch Mục lóe sáng kim quang, Linh Mục Thần Thông được lập tức phát động, hai mắt lần nữa đảo qua lối vào tám cái thông đạo, quan sát kỹ càng trong chốc lát, vẫn như trước không thể tìm ra những khác biệt rõ ràng nào.

Rơi vào đường cùng, Thạch Mục đành phải kiên trì, tùy tiện chọn một cái thông đạo chậm rãi đi vào.

Kết quả là chưa đi được bao lâu, hắn lập tức phát hiện trong thông đạo này như trước tràn ngập một tầng sương mù, chẳng qua là sương mù so với hai bên tường mờ nhạt hơn nhiều, hắn phất tay nhẹ nhàng một cái, những sương mù kia liền phiêu tán về hai bên.

Thấy một màn như vậy, ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Thạch Mục, hắn thò tay về phía bên trái bức tường sương mù để thử xem có thể xuyên qua bức tường sương mù này hay không.

Nhưng lúc bàn tay của hắn tiếp xúc với bề mặt bức tường sương mù kia, chỗ tiếp xúc chỉ cảm thấy một mảnh lạnh buốt, cảm giác cùng tường thật không có gì khác nhau, căn bản không thể nào xuyên qua.

Rất hiển nhiên, những bức tường sương mù này tuy là do sương mù ngưng kết mà thành nhưng lại có cấm chế nào đó bảo hộ.

Hắn cũng không có ý định dùng vũ lực đi dò xét, nếu là cấm chế do Bạch Viên lão tổ thiết lập, có thể bị một tên Huyền Công Nhất Chuyển đại thành phá vỡ thì cái cấm chế này cũng không khỏi quá vô nghĩa đi. Lỡ như sơ sẩy biến khéo thành vụng, ngược lại cái được không nổi cái mất.

Nghĩ đến đây, Thạch Mục lập tức cũng không có quá nhiều thất vọng, chỉnh đốn lại tâm tình, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn ở trong thông đạo đi được khoảng chừng trăm trượng, cuối cùng đi vào một khu vực tương đối rộng lớn, nơi đó sương mù thoạt nhìn thưa thớt hơn chút, có vẻ như là một cái cửa ra.

Lông mày Thạch Mục nhíu lại, bước chân nhanh hơn.

Mà khi hắn từ thông đạo bước vào khu vực đó liền lập tức có chút trợn tròn mắt.

Bởi vì hắn chứng kiến tại chung quanh hắn, bỗng nhiên lại xuất hiện tám thông đạo hôi vụ.

Vừa nhìn một cái Thạch Mục đột nhiên phát hiện, những thông đạo kia cùng mấy thông đạo vừa nãy thấy qua lại hoàn toàn giống với những gì hắn trước kia sử dụng Linh Mục Thần Thông quan sát được, những khác biệt rất nhỏ trong các thông đạo kia đều hoàn toàn giống như như đúc.

Chẳng lẽ hắn vừa trở về địa điểm xuất phát?

Nội tâm Thạch Mục giật mình, lông mày có chút cau lại, tuy rằng không rõ tình huống trước mắt là như thế nào, nhưng cũng không có quá nhiều bối rối mà chỉ lạnh lùng quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Không cần nghĩ nhiều, trước tiên trở về bằng đường cũ, thử đi vào những con đường khác xem thế nào.

Thạch Mục nghĩ vậy, liền quay về đường cũ, lần nữa chọn lấy một cái thông đạo rồi đi vào.


Sau thời gian khoảng chừng một chén trà, Thạch Mục đi ra từ đầu cuối thông đạo, nhìn thoáng qua chung quanh, không ngoài dự đoán, tình cảnh cùng thông đạo thứ nhất hoàn toàn giống vậy.

Vì vậy Thạch Mục lại lần nữa quay về đường cũ, lựa chọn thông đạo thứ ba rồi đi vào.

...

Sau khi qua lại hết ba canh giờ, Thạch Mục lần nữa đi ra từ một cái thông đạo.

Hắn nhìn tám cái thông đạo tối tăm mờ mịt giống như đúc trước mắt, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trên ót mồ hôi lạnh nhịn không được đổ xuống.

Hắn đã đem tám cái thông đạo kia toàn bộ đi hết một lần, lại đem bảy cái thông đạo liền kề đằng sau cũng đều đi hết một lần, lại phát hiện cho dù mình đi thế nào đi nữa, kết quả chờ đợi đều là tình cảnh giống với chỗ cũ như đúc.

Tám thông đạo này hoàn toàn giống nhau.

Lúc này đây, hắn cảm giác như là bản thân bị hãm bên trong một vòng tuần hoàn quỷ dị, Nguyên Thần bị vây khốn ngay tại chỗ, không cách nào thoát ra, hơn nữa cho dù là trở lại chỗ cũ cũng không cách nào rời khỏi không gian này.

Sắc mặt hắn bắt đầu có chút âm trầm.

Dù sao Nguyên Thần ly thể có hạn chế nhất định về mặt thời gian. Nếu rời đi quá lâu, sinh cơ trong cơ thể sẽ từ từ cạn kiệt, cuối cùng cho dù Nguyên Thần thoát ra được thì cũng không thể nhập vào thân thể, đến lúc đó sẽ vô cùng phiền toái.

Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn không khỏi có chút hối hận bản thân quá mức tự tin, tùy tiện đi vào nơi đây mà chẳng có chút chuẩn bị nào.

Sau đó thật lâu, Thạch Mục thở nhẹ một hơi, thần sắc lần nữa trở nên kiên định.

Bây giờ hối hận cũng vô ích, con đường duy nhất bay giờ chỉ có thông qua khảo nghiệm nơi này, dù sao nếu không đạt được công pháp tầng thứ hai, chính mình cuối cùng cũng vô cùng có khả năng rơi vào kết cục thân vẫn đạo tiêu.

Một lát sau, hắn lần nữa theo trí nhớ, về tới chỗ bắt đầu, ánh mắt nhìn về phía tám cái thông đạo, lựa chọn đi vào thông đạo ngoài cùng bên trái.

Nếu như tìm không thấy chính xác con đường, hắn quyết định dựa theo phương pháp đơn giản nhất, đi qua tất cả con đường hết một lần, không tin tìm không thấy thông đạo chính xác.

Trong nháy mắt thời gian hơn nửa tháng trôi qua.

Thạch Mục đứng trong một thông đạo màu xám, trên mặt biểu tình âm trầm.

Nửa tháng này, hắn dùng nghị lực lớn lao, một đường rồi một đường nếm thử, cộng lại thử qua không dưới vạn loại đường nhỏ, thậm chí vẽ cả bản đồ những con đường đã đi qua.

Thế nhưng quả thật không có chút tác dụng nào, hắn đến nay vẫn chưa tìm được quy luật của cái Mê Cung Thông Đạo này, đến nay còn đang loay hoay trong mê cung, sau khi mỗi lần từ cửa thông đạo đi ra, trước mặt hắn đều là bảy thông đạo khác giống nhau như đúc.

...

Cùng lúc đó, Thạch Mục bế quan ngoài mật thất.

Thải Nhi có chút lười biếng ngồi xổm trên một cây đại thụ ngoài mật thất, híp mắt, thoạt nhìn có chút buồn ngủ.

Một hồi tiếng bước chân truyền tới, Thải Nhi bèn thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại.

Một trung niên nam tử thân hình to tròn như quả bóng đi tới, trên đầu đeo một cái mũ tròn, đúng là tên quản sự Tề Phong.

"Này, ngươi tới đây làm cái gì?" Thải Nhi bay từ nóc nhà xuống hỏi.


"Thải gia, đã gần cuối tháng, ta nghĩ nên báo cáo với Phủ chủ đại nhân một số chuyện về Linh Địa, thỉnh cầu người thông báo một tiếng." Tề Phong hướng về phía Thải Nhi thi lễ một cái nói.

Từ khi Lãnh Thúy Hoàn bế quan tu luyện, người đứng đầu của quản sự tùy tùng liền do tên Tề Phong này đảm nhiệm.

"Có chuyện lớn gì không?" Thải Nhi hỏi.

"Cũng không có gì lớn, một ít linh thảo gieo trồng trong Linh Địa đã có bộ phận tiếp cận thành thục, cho nên muốn xin chỉ thị của Phủ chủ đại nhân một chút nên xử lý như thế nào." Tề Phong nói ra.

"Thạch Đầu gần đây đều đang bế quan, những chuyện nhỏ nhặt này ngươi tự quyết định là được." Thải Nhi có chút không kiên nhẫn nói.

Tề Phong nhìn ra Thải Nhi tựa hồ tâm trạng không tốt, vội vàng vâng dạ lui xuống.

Sau khi đuổi tên Tề Phong đi, Thải Nhi lần nữa đậu trên nóc nhà, nhìn thoáng qua cánh cửa được đóng chặt của động phủ, nội tâm có chút buồn bực.

Từ khi hơn mười ngày trước lúc Thạch Mục bế quan, Thần Thức liên hệ giữa nó và Thạch Mục bỗng nhiên liền trở nên như có như không, đối với tin tức nó truyền tới cũng là đá chìm đáy biển, không có tín hiệu nào đáp lại.

Loại tình huống này trước kia chưa từng phát sinh qua, lúc trước bế quan tại Linh tuyền trong vòng ba tháng, Thạch Mục ít nhất đối với nó vẫn còn đáp lại, nhưng bây giờ là hoàn toàn chẳng có chút tin tức, khiến nó có chút lo lắng cho Thạch Mục có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không.

...

Trong mê cung cấm chế của Phiên Thiên Côn, lúc này đây Thạch Mục lại trở về nơi bắt đầu, đang khoanh chân ngồi dưới đất, trầm ngâm nhìn tám cái thông đạo trước mắt, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Hắn hiện tại đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nhiều lần nếm thử đã giúp hắn hiểu được, sử dụng man lực cùng đi loạn là tuyệt đối không ra được cái mê cung này.

Hôm nay đã đi được gần hai mươi ngày, thời gian của hắn cũng không còn nhiều nữa, nhất định phải nắm bắt được ảo diệu trong mê cung này mới được.

Thạch Mục nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra những tình huống mà hắn gặp được trong mê cung này.

Mỗi một con đường, địa hình biến hóa thất thường, trong đầu hắn phảng phất có vô số đường nét vẽ ra một cái đồ án phức tạp.

Sau một phút đồng hồ, Thạch Mục bỗng nhiên mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, trong mắt kim quang chợt hiện nhìn về tám cái thông đạo trước mắt, rất nhanh rơi vào thông đạo thứ hai bên trái rồi cất bước đi vào.

Thạch Mục cất bước trong thông đạo, tốc độ cũng không quá nhanh, trong mắt kim quang nhấp nháy, thỉnh thoảng nhìn về phía xung quanh.

Lúc này đây, hắn đã đi gần nửa canh giờ, trước mắt lóe lên, con đường cuối cùng đã tới phần cuối, tám cái thông đạo giống hệt nhau xuất hiện ở phía trước.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, trong mắt kim quang lập loè, lần nữa nhìn hướng tám cái thông đạo trong chốc lát, trong miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang tính toán cái gì.

Lần này hắn nhìn trọn vẹn một canh giờ, lúc này mới tập trung vào thông đạo thứ hai bên phải thông đạo lên, cất bước đi vào.

Bước vào một bước, ánh mắt của hắn có chút đảo qua, nội tâm lập tức vui vẻ.

Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Sau một phút đồng hồ, hắn lần nữa đi tới phần cuối, phía trước xuất hiện tám cái không gian thông đạo.

Trong mắt Thạch Mục kim quang lập loè, hai tay ngón tay gập duỗi, không ngừng bấm đốt ngón tay, trong miệng nói lẩm bẩm.

Thời gian hắn ở trước các thông đạo này dừng lại càng lâu, trọn vẹn ước chừng hai canh giờ mới tiếp tục làm ra lựa chọn, bước vào một cái thông đạo.

Hắn giờ phút này, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười tự tin, đi nhanh về phía trước.

Trong thời gian tiếp theo, tình huống đồng dạng liên tiếp xuất hiện, tính cả chỗ xuất phát lần kia, tổng cộng hắn làm ra bảy lần lựa chọn.

"Có lẽ còn có một tầng thí luyện cuối cùng..." Thạch Mục thở nhẹ thở ra một hơi, trong miệng thì thào tự nói, tiếp tục cất bước tiến về trước.

Đi tiếp một phút đồng hồ, thông đạo đã đến phần cuối, hắn thấy hoa mắt sau đó xuất hiện ở một trong không gian thật lớn, phía trước theo thường lệ xuất hiện tám cái thông đạo.

Thạch Mục biến sắc, ngược lại không phải là vì tám cái thông đạo, mà bởi chỗ đất trống phía trước, bỗng nhiên từ đâu mọc ra một tên thanh niên tóc xanh, đối diện tám cái thông đạo ngập ngừng không thôi, đi đi lại lại trước tám cái thông đạo mà trầm tư suy nghĩ.

Người này có dáng người cao gầy, nhưng khuôn mặt có chút trong sáng tuấn dật, thoạt nhìn là một mỹ nam tử.

Thạch Mục xuất hiện lập tức khiến cho tên đó chú ý, người này bỗng nhiên xoay người, trên mặt biến sắc nhìn về phía Thạch Mục mà quát mắng:

"Ngươi là ai? Làm sao có thể tìm tới chỗ này?"